Sao Vẫn Cứ Luôn Thích Em

Chương 125: Có thể cứu cô, chỉ có anh cả!



"Dì! Con không đồng ý!"

Hứa Tiễu Tiễu kêu ra tiếng.

Nhưng mà lời này, hiện trường căn bản không có một ai để ý.

Bọn họ căn bản giống như là coi cô không tồn tại.

Lâm Ý Thành mỉa mai nhìn cô một cái, nâng mẹ Lâm dậy, "Mẹ, đã như vậy, chúng ta nhanh đi về chuẩn bị một chút, thời gian hai ngày quá gấp gáp, lễ đính hôn vẫn cần chuẩn bị một chút."

Cho dù là đính hôn, cho dù là dưới tình huống này, anh ta cũng không muốn cô bị oan ức.

Bởi vì, lúc tình yêu còn cuồng, anh ta đã đáp ứng cô sẽ cho cô một hôn lễ long trọng.

-

Lâm Ý Thành cùng bà Lâm rời khỏi biệt thự nhà họ Hứa.

Nụ cười trên mặt Liễu Ánh Tuyết, lập tức biến mất.

Bà ta quay đầu lại, chống lại gương mặt đầy phẫn nộ Hứa Tiễu Tiễu, khóe môi nở nụ cười, "Tiễu Tiễu, bệnh tình của mẹ con chắc hẳn con phải biết rõ."

Hứa Tiễu Tiễu nhăn đầu lông mày lại, nhìn chằm chằm bà ta.

Liễu Ánh Tuyết cúi đầu, đùa bỡn đầu ngón tay của mình, "Con nói, nếu như mẹ con không cẩn thận mỗi ngày đụng phải cậu con, sẽ như thế nào đây?"

Sẽ như thế nào?

Chỉ nhìn video trên ipad, bệnh của Hứa Nhược Hoa trở nên gay gắt thành bộ dáng kia.

Nếu như đụng phải Hứa Thịnh, tinh thần của bà nhất định sẽ sụp đổ.

Hứa Tiễu Tiễu nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, bà ta đây là đang uy hiếp cô?

Liễu Ánh Tuyết ngẩng đầu lên, vỗ vỗ bờ vai của cô, "Tình cảm mẹ con tương thông, ta tin tưởng, con nhất định hi vọng mẹ con trôi qua những ngày tháng tốt."

"Vẫn là câu nói đó, kết hôn với Lâm Ý Thành, ta có thể giúp con thuyết phục cậu con, cho con mang mẹ mình rời khỏi."

Liễu Ánh Tuyết lưu lại mấy câu nói đó, lúc quay người đi, nhìn thấy Hứa lão phu nhân được người giúp việc đỡ run rẩy đi tới, "Ta nghe nói, các ngươi tự ý làm mai cho Tiễu Tiễu? Là con cái nhà ai!"

Nhìn thấy bà, vành mắt Hứa Tiễu Tiễu thoáng cái mà đỏ lên.

Ở nhà họ Hứa người thật lòng đối tốt với cô trừ anh cả ra chính là Hứa lão phu nhân.

Cô muốn nói điều gì, Liễu Ánh Tuyết đã trực tiếp mở miệng: "Là nhà họ Lâm, Lâm Ý Thành!"

Hứa lão phu nhân nghe nói như thế, lập tức cười nở hoa, "Ai ôi!!!, đây không phải người mà nhà họ Nam vốn định chọn sao? Cái này không sai! Thằng nhóc đó lớn lên rất tốt, ta nhìn rất thích!"

Lời này nói ra, bà liền quay đầu, cầm lấy tay của Hứa Tiễu Tiễu, "Tiễu Tiễu, con yên tâm, của hồi môn của con, bà ngoại chuẩn bị cho con!"

Một câu nói ra, ánh mắt Liễu Ánh Tuyết lấp lóe vài cái.

Hứa Tiễu Tiễu muốn nói điều gì, thế nhưng mà lão phu nhân đã quay đầu dặn dò người giúp việc "Nhanh, đỡ ta trở về, ta muốn nhìn xem mình còn vật tốt gì làm của hồi môn cho Tiễu Tiễu!"

Hứa Tiễu Tiễu nhìn lão nhân đi tập tễnh, ngậm miệng lại.

Địa vị Hứa lão phu nhân trong nhà vốn không cao, cô nói không muốn không phải là làm bà khó xử sao?

Liễu Ánh Tuyết nhìn qua bóng dáng Hứa lão phu nhân rời đi.

Chợt bà ta nhìn về phía Hứa Tiễu Tiễu: "Cái quan hệ thông gia này, là tình thế bắt buộc nhà họ Hứa. Hứa Tiễu Tiễu người thông minh đều chọn uống rượu mời không uống phạt rượu, ta tin tưởng, con cũng giống vậy. Huống hồ Lâm Ý Thành xứng với con, con cũng không oan ức."

Nói xong câu đó, bà ta rời khỏi.

Một mình Hứa Tiễu Tiễu đứng trong phòng khách, thân thể cứng ngắt.

Giờ làm sao bây giờ?

Cô không có muốn kết hôn cùng Lâm Ý Thành.

Nhưng cô cũng không có khả năng rời khỏi nhà họ Hứa, để mẹ một mình nguy hiểm ở đây.

Cho nên, người duy nhất ở nhà họ Hứa có thể giúp đỡ cô chỉ có Hứa Mộc Thâm.

Suy nghĩ một chút hôm nay lúc Hứa Mộc Thâm rời khỏi, anh cả sẽ giúp cô sao?

Nghĩ tới đây, cô cầm lấy điện thoại, tìm được số điện thoại của "anh trai yêu quý", trực tiếp gọi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.