Sao Vẫn Cứ Luôn Thích Em

Chương 14: Bạo phát!



Người đàn ông nói xong, xoay người rời đi.

Hứa Tiễu Tiễu ngu ngơ tại chỗ.

Cô cúi đầu, nhìn đến Đường Điềm Điềm đang cười, nghe nói như thế cả người đều đã sợ ngây người, hai mắt mở to trông mong dính ở trên người đàn ông, muốn tiến lên mà lại không dám.

Dáng vẻ kia làm người ta cực kỳ đau lòng.

Hứa Tiễu Tiễu vươn tay trực tiếp ngăn đón ở trước mặt người đàn ông: "Tiên sinh, có thể nói cho tôi biết tại sao không?"

Người đàn ông nhíu mày, không nói chuyện.

Hứa Tiễu Tiễu chất vấn: "Thủ tục nhận nuôi làm không tốt sao? Bây giờ đột nhiên nói không nhận nuôi, có chuyện gì khó xử sao?"

Người đàn ông xoắn xuýt, không biết mở miệng như thế nào.

Bà vợ bên kia đi tới "Chúng tôi không nhận nuôi cô bé, là vì chúng tôi vừa mới biết một chuyện."

"Cái gì?"

Người vợ mở miệng: "Chúng tôi nghe nói trong trại trẻ mồ côi này từng có bé gái không giữ mình trong sạch."

Hứa Tiễu Tiễu nhất thời nóng nảy: "Bà nghe tôi giải thích, tám tháng trước không phải tôi..."

Còn chưa dứt lời lại bị cắt ngang: "Cô cũng nên giải thích, chúng tôi lớn tuổi rồi vẫn không có con, có khả năng nhận nuôi một cô bé không đoan trang là quá lớn."

Một câu khiến cho Hứa Tiễu Tiễu kinh động thất thần tại chỗ!

Mà người vợ nói xong lời này, nhanh chóng cùng người chồng lên xe, như là bọn họ gặp nợ liền lái xe rời đi chỉ để lại trên đất khói bụi.

Hứa Tiễu Tiễu đứng như hóa đá ở đó.

Cô không dám nhìn tới biểu tình của Điềm Điềm.

Thậm chí, không dám nhìn biểu tình của bọn nhỏ trong trại trẻ mồ côi.

Cô nắm lấy quả đấm, toàn thân đều căng thẳng rồi.

Lúc này, sân bỗng yên tĩnh trở lại.

Không biết qua bao lâu.

"Oa!"

Điềm Điềm rốt cục nhịn không được, khóc lớn tiếng.

Tim Hứa Tiễu Tiễu hung hăng bị nhéo.

Cô vừa định muốn đem ôm Điềm Điềm vào trong lòng, lại có một đứa bé trai xông tới, chỉ vào Hứa Tiễu Tiễu hô: "Đều là chị hại Điềm Điềm! Em ghét chị!"

Nói hết lời này, hung hăng đem bánh trứng đang ăn dở ném xuống đất.

Cả người Hứa Tiễu Tiễu cứng lại rồi, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, nhìn người trước mặt không biết nên làm cái gì bây giờ.

Lúc này, thanh âm Lương Mộng Nhàn truyền tới: "Tôi đã sớm nói cô ta là một cục cứt chuột làm hỏng một nồi canh! Bây giờ các em mới tin sao?!"

Cô đi đến trước mặt Đường Điềm Điềm giáo huấn nói: "Cô ta làm mất phẩm hạnh, em cùng cô ta quan hệ tốt, người khác sẽ hoài nghi em cũng là người như thế! Làm sao có thể có nhà nào nguyện ý nhận nuôi em? Cho nên cách xa cô ta ra, các em hiểu không?"

Đường Điềm Điềm vẫn hướng về phía ô tô biến mất khóc, thân thể nho nhỏ nức nở nói không ra lời.

Mà ánh mắt những đứa nhỏ còn lại nhìn chằm chằm Hứa Tiễu Tiễu đã thay đổi.

Hứa Tiễu Tiễu đứng ở đằng kia, thân thể run rẩy.

Lương Mộng Nhàn đi đến trước mặt cô, đè thấp thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe được, châm chọc nói: "Tôi đã sớm nói đi theo cô đều có kết quả không tốt."

Đồng tử của Hứa Tiễu Tiễu co rụt lại, nhìn chằm chằm cô ta, đột nhiên ngữ khí chắc chắn mở miệng: "Lại là cô dở trò!"

Lương Mộng Nhàn nhếch môi, "Cô có chứng cứ sao?"

Không có trả lời trực tiếp, dáng vẻ kia khiến Hứa Tiễu Tiễu chắc chắn cô ta đem chuyện này nói với đôi vợ chồng kia!

Lương Mộng Nhàn thấy dáng vẻ tức giận của cô, trong lòng cực kỳ sảng khoái, xoay người đi.

Lúc này, bả vai bị người vỗ một cái.

Cô ta quay đầu, chỉ thấy Hứa Tiễu Tiễu cầm chén nước bên cạnh đứa nhỏ hắt vào mặt cô ta!

"Này!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.