"Đại ca, em không thích người mợ này." Hứa Tiễu Tiễu vừa nói xong liền đứng thẳng lên, một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm anh ta.
Hứa Mộc Thâm:......
Anh ta nhướng mày, nghi hoặc hỏi: "Cho nên?" "Em biết anh cũng không thích bà ấy." Ánh mắt Hứa Mộc Thâm lóe lên.
Lập tức Hứa Tiễu Tiễu nhảy chân sau, lui về sau một bước ngồi trên xe lăn, rồi mới tủm tỉm cười nói: "Cho nên, anh cả, đây bí mật giữa hai người chúng ta ~" Cô ta khoa tay, dáng vẻ chân chó: "Có phải anh đang định đi làm đúng không? Tạm biệt!" Hứa Mộc Thâm lên xe, xuyên qua tấm kính có thể nhìn cô gái ngồi ở trên xe lăn, nhìn anh ta rời đi.
Không biết vì sao, nghĩ đến lời của cô ấy vừa mới nói.
Đó là bí mật của bọn họ......
Anh ta rũ mắt xuống, khóe môi khẽ nhếch lên một độ cung không dễ thấy.
Bí mật này, dường như cũng không tệ lắm.
—— Nhìn Hứa Mộc Thâm rời đi, bỗng nhiên tiếng chuông di động của Hứa Tiễu Tiễu vang lên.
Cô ta cầm lên thì phát hiện là điện thoại từ trại trẻ mồ côi.
Trái tim trầm xuống lại đột nhiên nghĩ đến Điềm Điềm tối hôm qua, cô ta vội vàng bắt máy.
Trong điện thoại truyền đến một âm thanh của đứa trẻ ồm ồm: "Điềm Điềm bị chị Mộng nhốt vào trong phòng, cô bé rất sợ hãi, vẫn luôn khóc lóc kêu cô.
Bọn họ không cho tôi nói cho cô biết, cô tự mình xử lí đi." Nói đến đây, cũng không đợi Hứa Tiễu Tiễu trả lời, lập tức liền "Bang", cắt đứt điện thoại.
Dường như là bên kia có người đến, làm anh ta không thể tiếp tục nói.
Lập tức, Hứa Tiễu Tiễu liền tức giận.
Nghĩ lại phòng ở trong trại trẻ mồ côi để cho những đứa trẻ phạm lỗi thì bị nhốt vào phòng để suy nghĩ lỗi lầm.
Điềm Điềm không có người nhận nuôi, tối hôm qua vừa mới ồn ào một lúc như vậy, hôm nay sao có thể bị nhốt vào phòng? Lỡ con bé lại nghĩ quẩn trong lòng thì làm sao bây giờ? Hứa Tiễu Tiễu bỏ di động xuống, đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Chuyện của Điềm Điềm là vì cô ta mới xuất hiện.
Cô ta không thể để Điềm Điềm ở trong trại trẻ mồ côi, không thèm quan tâm.
Cô ta cho rằng mình cảnh cáo Lương Mộng Nhàn thì cô ta sẽ không dám hành hạ Điềm Điềm, nhưng không nghĩ đến lại làm cho việc nghiêm trọng hơn.
Nhưng nghĩ lại, nếu Lương Mộng Nhàn có thể sửa lại bản tính dễ dàng như vậy thì tám tháng trước cũng sẽ không tính kế cô ta như vậy.
Đẩy xe lăn đến cửa nhà, cô ta nhảy một chân lên, rời khỏi xe lăn, lái xe thẳng đến trại trẻ mồ côi.
Nửa giờ sau, cô ta đứng trước cửa trại trẻ mồ côi, gọi trước cửa trại trẻ mồ côi.
Bảo vệ ra mở cửa thấy là cô ta thì hơi sửng sốt: " Tiễu Tiễu, sao cô lại đến đây nữa?" Hứa Tiễu Tiễu đẩy ra ông ta ra, muốn đi vào bên trong lại bị ngăn cản: "Viện trưởng và Mộng Nhàn không phải đã nói không được để cô vào trong trại trẻ mồ côi sao? Tôi không thể để cô vào!" Hứa Tiễu Tiễu nhíu mày: "Tôi muốn nhìn Điềm Điềm, ông tránh ra!" "Này......
Không được, tôi đã nghe Mộng Nhàn dặn dò, tôi......" Lời nói chưa còn chưa dứt thì cái đầu của Hứa Tiễu Tiễu đã đánh vào mặt của ông ta, làm cả người ông ta lui về sau một bước.
Nhân lúc đó, Hứa Tiễu Tiễu đi qua cánh cửa, xông vào.
Mới vừa vào cửa thì nghe thấy âm thanh nức nở của Đường Điềm Điềm: "Chị Mộng, em sai rồi, chị thả em ra ngoài đi, em thật sự biết sai rồi, ô ô......" "Ô ô, chị Tiễu Tiễu, cứu em......" "Em không phải cố ý, ngày hôm qua em không có cố ý, ô ô......" Âm thanh đó làm trái tim Hứa Tiễu Tiễu co rụt lại, giống như bị một bàn tay vô hình tay nắm chặt lấy.
Lập tức hốc mắt cô ta đỏ lên, đi thẳng đến "Phòng xám hối".
Xuyên qua cửa kính, cô ta có thể nhìn thấy cả người Đường Điềm Điềm cuộn tròn ở trong góc, ôm đầu gối mình, mắt đỏ bừng vì khóc.
Cái mũi cô ta đau xót: "Điềm Điềm, chị Tiễu Tiễu đến rồi!"