Sao Vẫn Cứ Luôn Thích Em

Chương 49: Ai có hại



Hai người, một bên đứng, một bên ngồi.

Hứa Tiễu Tiễu rõ ràng là nhìn xuống anh, chính là cái người đàn ông này, ngay cả tư thế tùy ý ngồi ở chỗ kia, đều mang theo cảm giác cao ngạo không coi ai ra gì.

Rõ ràng là cô bị chiếm tiện nghi, anh như thế nào còn làm ra một bộ dáng có lý như vậy?

Hứa Tiễu Tiễu nhịn không được bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Cái gì huề nhau, rõ ràng là em bị hại.”

Nhưng trong phòng quá an tĩnh, nhỏ giọng nỉ non, đều bị lọt vào tai của Hứa Mộc Thâm. Anh rũ mắt, tay chống đỡ mặt đất, đứng lên.

Nghĩ đến trò đùa dai của cô mới vừa rồi, nhịn không được châm chọc mở miệng: “Sân bay, ăn cái gì lớn lên?"

Hứa Tiễu Tiễu: “Anh……!”

Nàng cúi đầu, nhìn nhìn ngực chính mình. Tựa hồ, là có chỗ hơi nhỏ? Nhưng lúc này thừa nhận, vậy thật mất mặt. Cô trực tiếp mở miệng: “Em có B!”

Hứa Mộc Thâm không nói chuyện, nhàn nhạt liếc mắt liếc cô một cái, nhưng ánh mắt kia, lại rõ ràng biểu đạt một cái ý tứ: Em xác định?

Gia hỏa này…… Sống tuy rằng không nhiều lắm, nhưng trong lòng quả thực muốn rất nhiều mạng! Một ánh mắt, đều có thể làm Hứa Tiễu Tiễu đứng im như tượng.

Cô trực tiếp cười lạnh: “Em cảm thấy, em ăn cái gì nên còn nhỏ...!”

Rồi mới tùy ý liếc liếc mắt một cái chỗ nào đó của anh, thấp giọng mở miệng: “Một cây châm!”

Hứa Mộc Thâm:……!!

Sắc mặt của hắn lập tức hạ xuống lạnh lẽo. Giờ phút này đề tài đã hướng tới mang nhan sắc đến hướng phát triển. Chính là cái không khí mờ ám như vậy mà cô gái này nói... chọc giận anh.

Nhìn ánh mắt lạnh băng của anh, Hứa Tiễu Tiễu sợ tới mức rụt rụt cổ. Cô biết, chính mình gặp rắc rối! Giờ thì tốt rồi, làm gì lại nói ra loại lời nói khiêu chiến tới đàn ông tôn nghiêm.

Bị Hứa Mộc Thâm nhìn chằm chằm, cô ho khan một tiếng, ánh mắt có chỗ lãng tránh: “Cái kia…… Em đột nhiên nghĩ đến Đường Đường vừa tới, còn có chỗ không quen kịp, em đi xem em ấy ha ~”

Nói xong, liền hướng chỗ cửa chạy đi. Nhưng mới vừa đi hai bước, thủ đoạn lại bỗng nhiên bị Hứa Mộc Thâm bắt lấy!

Chợt, một sức lực mạnh mẽ kéo lại, đem cô ném đến trên vách tường. Xong rồi, trước mặt buồn bã, thân hình đàn ông cao lớn, đè ép lại đây. Hai tay anh chống đỡ sau lưng vách tường, đem cô giam cầm trong đó, anh hơi cúi đầu, vừa vặn có thể nhìn đến đỉnh đầu.

Sợi tóc đen nhánh nhu thuận, ở trên mặt nhẹ nhàng thổi qua, làm ánh mắt anh đen lại, có một loại xúc động muốn làm cái gì đó: “Em mới vừa nói cái gì?”

Hứa Tiễu Tiễu đã sợ hãi.

Hormone hơi thở quanh quẩn ở cánh mũi, làm cô sợ tới mức nuốt một ngụm nước miếng, cô trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm anh.

Nếu cô dám lặp lại câu nói vừa mới nói kia, chỉ sợ anh có thể lập tức giết cô. Hứa Tiễu Tiễu run run rẩy rẩy mở miệng: “Anh, anh hai…… Em mới vừa nói chơi, ngài như thế nào có thể là cây châm đâu? Ngài hùng vĩ anh dũng, vô số phụ nữ ngưỡng mộ không giảm……”

Blah blah nói một đống lớn, chính mình cũng không biết đang nói cái gì, cuối cùng, mới nhút nhát sợ sệt nhìn anh: “Có thể sao? Em, Em không có hình dung từ.”

Hứa Mộc Thâm:……

Anh đột nhiên cảm thấy, đêm nay chính mình, tựa hồ có điểm trẻ con. So đo chuyện này cùng cô làm cái gì?! Đặc biệt là câu anh hai kia, làm trong lòng anh có chỗ không thoải mái. Chính là vì cái gì không thoải mái, lại nói không ra.

Anh ngừng nhăn mày, trực tiếp lui về sau một bước, buông cô ấy ra. Cô liền tựa như chim hoàng yến bay ra nhà giam, lập tức hưng phấn chạy ra bên ngoài: “Anh hai, chuyện chúng ta nói, Đường Đường đi học giao cho anh, em đồng ý anh, anh cũng sẽ làm được nga ~”

Hứa Mộc Thâm đứng ở trong phòng, nhìn bóng dáng cô khập khiễng, cảm xúc con ngươi trở nên sâu không thấy đáy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.