Hứa Tiễu Tiễu lập tức cầm di động, đi vào trong phòng, nghe điện thoại.
Đầu bên kia truyền đến tiếng của Kim tiên sinh: "Hứa tiểu thư, hình như Giai Giai có hơi không thích hợp."
Hứa Tiễu Tiễu lập tức dò hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Kim tiên sinh mở miệng: "Là thế này, Giai Giai đột nhiên trở nên đặc biệt thông minh nhu thuận, bộ dáng đó khiến tôi nhìn mà thấy trong lòng hoảng sợ, tôi và vợ của tôi cùng nhau gây dựng sự nghiệp đến bây giờ, ngay cả khi tình yêu phai nhạt, cũng có tình thân, tôi không thể ly hôn với cô ấy. Cho nên chuyện Giai Giai phải nhanh chóng hoàn thành!"
Hứa Tiễu Tiễu gật đầu, "Được, ngài yên tâm, không thành vấn đề."
"Hứa tiểu thư, hiện tôi ở câu lạc bộ Mị Hoặc, hay là cô qua đây một lát, chúng ta thương lượng đối sách?"
"Hứa tiểu thư, tiền đặt cọc tôi đã đưa cho các cô, cô đùn đẩy không dám qua đây, chẳng lẽ các cô căn bản không hoàn thành nhiệm vụ này?"
"Đương nhiên có thể hoàn thành! Công việc mà phòng làm việc chúng tôi đã nhận, ngài yên tâm!" Hứa Tiễu Tiễu lập tức bảo đảm, "Vậy ngài ở câu lạc bộ Mị Hoặc chờ tôi, tôi lập tức tới."
Ngắt điện thoại, cô cúi đầu, nhìn thoáng qua chân mình.
Vẫn còn bị thương, lại phải ra ngoài.
Aizz!
Ai bảo cô không có tiền, người nghèo chứ!
Muốn được tự do tự tại, đầu tiên phải kinh tế tự do.
Nghĩ đến đây, cô liền gắng sức, hùng dũng oai vệ khập khiễng đi ra ngoài.
Đi tới cửa, đang định đi ra ngoài, thời điểm định bắt taxi thì bỗng nghe được tiếng xe ở phía sau.
Hứa Tiễu Tiễu quay đầu lại, thấy Hứa Mộc Thâm đi một chiếc xe hơi khí phách khiêm tốn, chậm rãi chạy qua đây.
Cô vội vàng đi đến bên cạnh, nhường đường cho bọn anh.
Nhưng không ngờ xe lại dừng lại ở bên cạnh cô, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra gương mặt Hứa Mộc Thâm.
Cảm giác trong trẻo lạnh lùng xa cách ập vào mặt.
Cũng không biết vì cái gì, Hứa Tiễu Tiễu cảm thấy, kỳ thật anh cả này, có vẻ ngoài lạnh trong nóng.
Ít nhất ở nhà họ Hứa, anh giúp cô không ít lần.
Hứa Tiểu Tiểu cười tủm tỉm vươn tay, "Anh cả."
Hứa Mộc Thâm khẽ quay đầu, "Đi đâu?"
"Đi làm!"
Ánh mắt Hứa Mộc Thâm bớt vẻ xa cách, "Thật là đi làm?"
Cô chớp đôi mắt, "Đương nhiên, tôi chính là thanh niên bốn tốt! Yêu học tập, yêu lao động! Nỗ lực làm việc kiếm tiền!"
Hứa Mộc Thâm giật giật khóe miệng.
Hứa Tiễu Tiễu nhích gần lại phía trước, thử tính mở miệng: "Anh cả, hay là, anh đưa tôi đi một đoạn? Tôi muốn đến Nam Nhị Hoàn......"
Hứa Mộc Thâm trực tiếp cự tuyệt, "Tôi đi họp, không tiện đường."
"À." Hứa Tiễu Tiễu thất vọng xoa cái mũi, sau đó thấy Hứa Mộc Thâm muốn đóng cửa sổ lại, cô lập tức mở miệng, "Anh cả!"
Hứa Mộc Thâm quay đầu.
Hứa Tiểu Tiểu cười, lộ ra má lúm đồng tiền ở khóe miệng, còn có hai chiếc răng khểnh.
Cô tươi cười, tựa như mặt trời, sáng ngời làm Hứa Mộc Thâm cảm thấy chói mắt.
Sau đó, anh lại nghe được cô lời nói, "Mãi không có cơ hội nói với anh mấy lời này, cái kia, cảm ơn!"
Nói xong, cô xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
Đi được hai bước, lại bỗng nhiên nghe được tiếng ở phía sau, "Lên xe."
Hứa Tiễu Tiễu:......
Tuy rằng không rõ vì sao Hứa Mộc Thâm đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng có thể bớt chút tiền bắt xe, tuyệt đối là chuyện vui vẻ.
Hứa Tiễu Tiễu lập tức quay đầu lại, không chút do dự lên xe.
Cười hì hì ngồi xong, nghe được người đàn ông thất thần dò hỏi: "Cô làm việc gì?"