"Cái gì?" Giọng nói của Giai Giai lập tức trở nên bén nhọn, "Ninh đội trưởng, anh có nói sai rồi không?" Hứa Tiễu Tiễu cũng chấn kinh rồi.
Cô còn tưởng rằng, chuyện hôm nay chắc canh không thể trốn thoát.
Cũng không có nghĩ đến, sự việc lại đột nhiên đảo ngược lớn như vậy? Thế giới này, biến hóa khôn lường? A Kiện bị dồn ép, "Ninh, Ninh đội trưởng, tôi, tôi không có ngụy tạo chứng cứ, tất cả lời tôi nói đầu là sự thật!" Ninh Tà mỉm cười tà ác, "A Kiện, tôi hỏi anh, anh làm việc ở câu lạc bộ, cụ thể là làm công việc gì?" A Kiện sửng sốt, ấp úng mở miệng: "Tôi, tôi làm công việc lặt vặt." Ninh Tà thu hồi nụ cười trên mặt, cả người nháy mắt có cảm giác mười phần áp bức, "Trương Kiện, nam, 22 tuổi, hiện tại đang làm lặt vặt ở câu lạc bộ, cụ thể là làm công việc rửa bát, giúp đầu bếp đảo món ăn.
Tôi liền hỏi anh, với công việc như vậy, làm sao có thể đi giao đồ ăn?" Một câu nói làm cho sắc mặt A Kiện và Giai Giai tái nhợt.
Câu lạc bộ sắc màu quản lý rất nghiêm khắc, nếu không Hứa Mộc Thâm cũng sẽ không thường xuyên tới nơi đó thảo luận buôn bán làm ăn.
Mà Giai Giai mua chuộc một người phục vụ, nhưng mà nhân viên ở đó ra giá quá cao, cô ta căn bản là không thể mua chuộc nổi, cuối cùng chỉ có thể tìm A Kiện.
Nhưng mà không thể ngờ tới, lại bị Ninh Tà nhìn thấu! A Kiện hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên ghế, không dám nói nữa.
Mà Giai Giai miệng lại đóng chặt, không dám nói cái gì.
Ninh Tà hài lòng nhìn bộ dáng của bọn họ, lại nở nụ cười, "Bây giờ, Giai Giai tiểu thư còn điều gì để nói không?" Giai Giai nuốt nước miếng, "Không, không có gì...." Ninh Tà lúc này mới gật đầu, "Hứa Tiễu Tiễu tiểu thư không có đánh Giai Giai tiểu thư, cho nên thả ra vì vô tội, Giai Giai tiểu thư có ý kiến gì không?" Giai Giai lắc đầu.
Ninh Tà lúc này mới nhìn Hứa Tiễu Tiễu một cái, sau đó xoay người bước đi.
Đợi khi bước vào văn phòng, anh lúc này mới đem áo khoác cởi ra, tùy ý ném lên trên sô pha, sau đó cầm lấy di động, gọi một số điện thoại: "Thật sâu sắc..." "Còn nói như thế một lần nữa, lần sau tôi lập tức cắt lưỡi cậu." Ngữ khí lạnh như băng, khiến cho Ninh Tà cảm giác được đầu lưỡi truyền đến luồng mát lạnh, anh lập tức ho khan hai tiếng, "Cái kia, anh trai, chuyện của cậu, tôi làm rất tốt ~" "Ừ." "Ừ? Anh trai, tôi làm cho cậu chuyện này, cậu cũng phải thưởng cho tôi đôi chút chứ? Trong ngăn tủ nhà cậu có một chai Lafite 82 năm." "Thái độ phục vụ người dân là việc của cậu, Còn có việc gì?" Ninh Tà:....! Cho nên anh tối hôm qua bị leo cây, hôm nay lại làm một việc vô ích? Ninh Tà sờ cằm, "Anh trai, ánh mắt không tồi a?" "A?" "Tôi hôm nay nhìn kĩ cô gái kia, đôi mắt sáng lên! Dáng người thật con mẹ nó đẹp! Trách không được tại sao núi băng ngàn năm cũng rung động, hắc hắc hắc.
..." "....Đó là em gái tôi." "Ôi trời? A, kia nếu là em gái, tôi có thể theo đuổi cô ấy không?" Trả lời Ninh Tà là âm thanh "Đô đô" Hứa Mộc Thâm cúp điện thoại.
Ninh Tà khó hiểu buông điện thoại, sao lại có cảm giác, anh ta có chút mất hứng? - Hứa Tiễu Tiễu đi ra khỏi cục cảnh sát, còn quay đầu lại, cảm nhận được chuyện hôm nay, lộ ra một chút bất thường.
Dù sao, loại sự việc A Kiện ngụy tạo chứng cớ này, đều cần điều tra lấy chứng cứ? Nhưng mà Ninh đội trưởng kia, làm thế nào mà biết chắc được như vậy? Cô đột nhiên nghĩ đến, tối hôm qua, Hứa Mộc Thâm cũng được mời đến...anh làm sao biết cô ở cục cảnh sát, chẳng lẽ hôm nay Ninh đội trưởng giúp cô bởi vì...