Hứa Mộc Thâm lái xe, ở trên đường chậm rãi chạy. Ánh mắt anh dừng lại trên thân hình xinh đẹp nhỏ bé lại kiên cường kia. Ánh mắt lại trầm xuống, anh nghĩ đến mới vừa rồi, Hứa Tiễu Tiễu đứng ở chỗ đó nói ra câu nói kia: “…… Làm cái gì, đều không thẹn với trời đất!”
Cô gái kia làm anh cảm thấy có không thể dời mắt ra khỏi người cô. Không hiểu sao một mình cô, lại có thể nói lên lời nói dũng cảm như vậy!
Mà vừa rồi, viện trưởng cô nhi viện hiểu lầm nhân cách cô không tốt, cô tức giận như vậy, vậy mà chính mình hiểu lầm cô là cái người thứ ba, cô có phải hay không càng tức giận?
Nghĩ đến đây, Hứa Mộc Thâm nhíu mày. Anh cầm lấy di động, tìm kiếm bên trong một hồi lâu, rốt cuộc mới tìm được số điện thoại người phụ trách thiết kế, lúc này mới ấn nút điện. Điện thoại kết nối, đối diện truyền đến một giọng nam mười phần kiêu ngạo vang lên: “Ai đó?”
Giọng điệu không tốt lắm.
Hứa Mộc Thâm rũ mắt: “Tôi, Hứa Mộc Thâm."
“…… Hứa tổng? Ngài tìm tôi có chuyện gì vậy?” Đối diện giọng điệu lập tức liền từ ông nội biến thành cháu nội.
Hứa Mộc Thâm trầm mặc một chút, lúc này mới mở miệng: “Hôm nay có phải làm việc?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Hiện tại có phải đang làm việc ở công ty?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Lương Mộng Nhàn trong thời gian làm việc lại ra ngoài làm việc tư, xin nghỉ sao?”
“A? Cô ấy không ở trong công ty sao?”
Hứa Mộc Thâm rũ mắt: “Hứa thị không cần công nhân thủ đoạn gian dối như vậy.”
-
Rời khỏi cục cảnh sát, viện trưởng vẫn luôn thất thần, sợ sẽ xảy ra chuyện gì, bà thúc giục Lương Mộng Nhàn: “Mộng Nhàn, con mau đi làm đi.”
Lương Mộng Nhàn đỡ cánh tay bà: “Viện trưởng, không có việc gì, con đưa người đi cô nhi viện, lại quay về làm.”
Viện trưởng thở dài: “Không cần, ta tự ngồi xe đi cô nhi viện thì được rồi. Con đang trong thời gian làm việc, ra tới ngoài này làm việc khác không tốt lắm.”
Lương Mộng Nhàn không thèm để ý xua tay: “Không có việc gì, nghề này của chúng con đều như vậy, làm thiết kế tương đối dễ dàng. Cấp trên không hay truy cứu, không có việc gì.”
Viện trưởng lại có cảm giác hoảng loạn trong lòng. Bà thúc giục nói: “Được, con vẫn là đi làm đi, mau đi đi.”
Lương Mộng Nhàn thấy viện trưởng nói như thế, không hề kiên trì: “Được rồi, con vừa vặn hôm nay có bản thảo thiết kế, muốn đuổi con, thì con đi làm, người chú ý an toàn.”
Cô xoay người muốn đi, viện trưởng gọi cô lại: “Đây là một trăm đồng tiền, con kêu taxi đi, đón xe buýt nhiều vất vả.”
Lương Mộng Nhàn cầm tiền, đi đến ven đường, đánh xe taxi rời đi. Chờ đến khi cô rời đi, viện trưởng lúc này mới đi tới trạm xe buýt, đón xe buýt.
Nửa giờ sau, Lương Mộng Nhàn đi tới trong công ty. Cô thoải mái đi đến chỗ làm việc của mình, đi đến một nửa đường, vừa vặn thấy được giám đốc phụ trách. Lương Mộng Nhàn cười tủm tỉm chào hỏi: “Lưu tổng.”
Lưu tổng lại nhìn chằm chằm cô: “Lương Mộng Nhàn, cô đi làm cái gì?”
Lương Mộng Nhàn vươn tay, chạm chạm tóc: “Tôi đi phòng vệ sinh, Lưu tổng, người tìm tôi có chuyện gì sao?”
Lưu tổng cười như không cười: “Phòng vệ sinh? Đi vào phòng vệ sinh, đi hai giờ?”
Lương Mộng Nhàn sắc mặt cứng đờ, rồi lúc này mới tiến lên một bước, làm nũng mở miệng nói: “Lưu tổng, tôi không phải ám chỉ có việc tư sao, liền đi ra ngoài một chút, ha hả……”
Trước kia, khi cô đi đến cô nhi viện, cũng là bộ dạng này, thường xuyên ra ngoài. Nhưng chỉ cần hoàn thành công việc, trong công ty liền sẽ không truy cứu. Cô cho rằng lần này cũng giống nhau, chính là trăm triệu không nghĩ tới Lưu tổng nghe được lời này, trực tiếp rũ mắt, một bộ dáng không cảm xúc: “Lương Mộng Nhàn, cô bị đuổi rồi.”