Ngày mai là ngày chính thức nhập học. Bà Chi ban đầu ngõ lời bảo cô đến ở nhà mình, nhà bà cũng gần với trường, cũng tiện đi lại, hơn nữa nhà cũng rộng rãi nhưng chỉ có hai mẹ con và hai người giúp việc ở thôi. Nhưng cô từ đầu đã đăng kí vào kí túc xá trường rồi với lại mặc dù rất mến dì Chi nhưng ở chung nhà với người khác cô có phần không tiện, lại sợ tính cách của mình và anh ở chung lâu dần sẽ có ngày xảy ra xung đột cũng nên, như vậy mọi người đều khó xử.
Hôm nay Bảo Ngân phải sắp xếp hàng để giao cho khách, gom góp một lượt cho lô hàng này. Cô vừa kiểm tra lại các mặt hàng trong túi vừa xem lãm nhãm hoá đơn cần giao.
"Chị Hân trạm y tế Phường 2, chị Tú khách sạn Hồng Vi, anh Hoàng khu trung cư phường 5, Ngọc trường Đại học K, chị Thanh trường Trung học cở sở Thanh La... Ể, trường Thanh La chẳng phải là trường Bảo My đang học sao? À... con bé này cũng biết giữ lời hứa gê!"
Cô cầm theo túi đồ đi sang phòng Bảo My.
"My à, chút nữa đi học mang theo gói đồ này đưa cho cô Thanh giúp chị nha!"
Bảo My ngồi trên bàn học mắt dán vào laptop cười tủm tỉm không thèm nhìn cô: "Dạ, chị để trên giường đi!"
"Xem cái gì mà nhập tâm vậy?" - Cô đã đến bên cạnh My từ lúc nào không hay.
Bảo Ngân nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, thì ra My đang chat với người nào đó, ảnh đại diện là một chậu sen đá giống ý như là... Bảo My liền đóng laptop lại cái rụp.
Hồn vía xém lên tận mây xanh như đang làm chuyện gì xấu xa mà bị bắt gặp tại trận vậy: "Chị, chị đi sao không có tiếng gì hết vậy!"
"CEO Lê? Ai mà đặt cái lên nghe biến thái như vậy chứ?"
My bối rối cười cười: "À... Là... Là bạn của em trên diễn đàn truyện ấy mà..."
Cô nghi hoặc lườm My một cái: "Thật không đó, chị thấy em có vẻ vui vẻ lắm mà, cười đến sắp rớt răng ra ngoài!"
"Cái đó... người ta khen truyện của em hay nên em vui vậy mà... thôi chị ra ngoài đi em phải chuẩn bị đi học rồi!" - My đẫy cô chị lắm chuyện ra ngoài rồi nhanh ý khoá cửa lại, cười đắt ý.
Rút kinh nghiệm cho lần trước vì ra xe trể quá nên phải ngồi phía sau làm cô nôn thóc nôn tháo ra, lần này quyết định ra sớm để được ngồi ghế lái phụ và cô đã thành công nhanh gọn.
"Trời ơi, quân ác bây giờ nhiều lắm, cứ chụp ảnh đẹp trai, sáu múi nói chuyện ngọt ngào một chút là con gái nó mê như điếu đổ."
"Thời đại công nghệ phát triển, mấy cái chuyện yêu đương ảo, lừa tình lừa tiền trên mạng lên báo thường xuyên. Cháu gái tôi 16 17 tuổi rồi còn bị lừa nữa huống chi là cháu chị mới học cấp hai, tại vì bọn chúng đánh ngay tâm lý mơ mộng chàng trai hoàng hảo gì gì đó của tụi trẻ, dụ một chút là dính ngay."
Bảo Ngân đang cầm điện thoại lướt web giết thời gian trên xe bổng chốc nghe được cuộc trò chuyện của hay người phụ nữ ngồi ở hàng ghế phía sau mình. Cô bổng nhớ tới gương mặt tươi như hoa của Bảo My cô còn thoáng đọc được một đoạn hội thoại:
'Lần sau gặp anh sẽ mua tặng cho em!'
'Anh nhớ nha, không được thất hứa đó.'
'Dĩ nhiên rồi, em giúp anh việc lớn như vậy anh sao có thể thất hứa được chứ!'
Tự nhiên da gà da vịt nổi đầy lên người, cô thiết nghĩ: Nếu là bạn cùng diễn đàn thôi thì có gì nó phải hoảng hốt như vậy chứ, hay là nó đang yêu đương ảo nhỉ. Nó hay mơ mộng về soái ca như vậy liệu có bị người khác lừa gạt không? Bảo My thì nó biết giúp ai cái gì chứ?
Cô tập trung tinh thần quyết định bắt tay vào 'điều tra'. Cô nhập vào ô tìm kiếm 'CEO Lê', nhanh chóng hiện ra đầu danh sách là CEO Lê có ảnh đại diện là chậu sen đá "À, đây rồi!".
Cô vừa lướt xem vừa biểu cảm, tự nói chuyện một mình đủ loại biểu cảm 'khó đở' trên mặt cô.
"Để xem... Cái gì? Hơn năm trăm ngàn lượt theo dõi? Hờ... chỉ đăng một ảnh hình chậu sen đá thôi mà hơn ba bốn trăm ngàn lượt thích, hơn hai trăm ngàn lượt chia sẻ rồi!"
"Còn chặn bình luận? Người này chắc là hacker rồi đây..."
"Wow, album ảnh phong phú thật nha toàn là ảnh cây cối thôi!... Vô vị!"
"Không có một chút thông tin gì hết, tên này chắc chắn là lừa đảo rồi!"
"Mới có bảy giờ sáng mà đã online rồi? Là người ăn không ngồi rồi à?"
Nghĩ ngợi một lúc cô quyết định nhắn tin cho người đó. Giọng điệu rất ra vẻ 'đàn chị'.
"Này cậu!"
Đợi khoảng hai ba phút không thấy ai trả lời cô nóng vội nhắn thêm một tin nữa: "Tôi cũng là thành viên tác giả trên diễn đàn truyện tự sáng tác."
Sau đó có người trả lời ngay: "Diễn đàn truyện tự sáng tác? Là ý gì?"
"Cậu không biết diễn đàn đó à"
"..."
Đúng là Bảo My nó nói dối rồi, có khả năng lắm. Tên yêu quái biến thái này chị phải đánh cho mày hiện nguyên hình ngay mới được.
"À, không có gì. Thật ra tôi cũng rất thích sen đá!!"
"???"
Chú tài xế bên cạnh đột nhiên nói: "Tới trường Đại Học A rồi!"
Cô cất vội điện thoại đi xuống xe.
Cô kéo vali đi bộ vào cổng trường. Lần này mẹ Châu đầu tư rất nhiều nha, mua rất nhiều quần áo giày dép mới cho cô, cái nào cũng xinh xắn đáng yêu cả. Như bộ hôm nay cô mặc trên người, áo màu trắng, cổ tròn tay lửng phối cùng với váy yếm jeans xanh biển đậm, giày thể thao adidas chính hiệu màu trắng tinh. Tóc thắt bím kiểu đuôi tôm dể thương. Hôm nay ai cũng nổi bật, ai cũng ăn mặc xinh đẹp, Bảo Ngân thầm cảm ơn mắt thẩm mỹ của mẹ đã cứu cô khỏi bị 'lép vế' trước các bạn khác.
Không khí rất rộn ràng và náo nhiệt, các bạn sinh viên qua qua lại lại rất đông đúc, người vừa đi vừa ôm đống sách vở, người thì chạy ngược chạy xuôi, có những nhóm người cùng ngồi với nhau trò chuyện... thành phần cuối cùng là những người tay xách nách mang như cô đây đi vào ào ạt. Tự dưng một cơn mưa ào xuống làm mọi người chạy toán loạn cả lên tìm nơi trú mưa.
Cô chạy hoà vào dòng người, đến bảng thông báo chung. Ngành quản trị kinh doanh ở trường Đại học A trúng tuyển là 80 sinh viên được chia thành hai lớp ( tạm gọi là A40 và B40), cô đứng thứ 2 trong danh sách sinh viên điểm cao nhất. Danh sách lớp được trộn ngẫu nhiên và cô được phân vào lớp B40.
Lớp B40 hôm nay không có lịch học nên cô đành lên phòng Công tác Sinh viên nhận phòng kí túc xá trước.
Một tin như sét đánh ngang tai làm cô mất thăng bằng xém chút là ngã nhào ra đất luôn, cô giáo vừa cầm bảng danh sách xem vừa nói với cô rằng: "Trần Bảo Ngân à! Uhh... em ở phòng B78, không may mắn cho em rồi! Kí túc xá nữ khu B vừa có xảy ra sự cố chập điện hiện giờ đang sửa chữa nên tuần sau mới có thể dọn vào ở được."
Trời ạ! Hôm nay là ngày gì vậy sao xui xẻo thế. Giờ làm sao mà gọi điện thoại về nhà đây, trước khi đi cô còn 'vỗ ngực lớn tiếng' với bà mẹ là không sao cả, lần trước chẳng phải rất thuận lợi đấy sao nên ba mẹ mới tin tưỡng như vậy, nếu mà nói sự thật cho ba mẹ biết rằng mình đang lang thang ngoài đường như vậy họ sẽ lo lắng lắm. Thôi vậy, cùng lắm ở khách sạn cả tuần! Ở nơi đất khách này mình phải làm sao... Ôi tiền của mình!!!
Bảo Ngân đứng trước dãy phòng hành chính ngắm mưa, thật chất là cô chả biết làm gì, không quen biết ai ở đây, bạn bè phổ thông của cô dù thành tích của họ cũng khá cao nhưng rất ít người chọn đến thành phố Y. Bỡi vì thứ nhất họ không muốn xa nhà, thứ hai thành phố K cũng là một thành phố lớn có hai trường Đại học công lập 'Đại học K' và 'Đại học Y Dược K', một trường đại học bán công 'Đại Học Xx' và hai trường Cao đẳng nữa chất lượng đào tạo cũng rất tốt đứng thứ ba cả nước. Nhưng với ngành Quản Trị Kinh Doanh này lựa chọn tốt nhất là Đại Học À.
Cô tự an ủi bản thân: "Không sao, mình là Trần Bảo Ngân mà, chút chuyện này có là gì chứ".
Cô nhìn từng giọt mưa rơi chúng đi theo mái nhà trút xuống thành từng hàng. Lâu rồi cô không được ngắm mưa, lâu rồi không được nghịch nước. Cô đưa một tay ra hứng từng hàng nước mưa đang trút xuống, dòng nước mát lạnh đổ xuống tay cô rồi dội ngược bắn tung tóe lên. Cô ngơ ngác nhìn theo ánh mắt buồn rười rượi.
"Này em sinh viên, giờ này sao còn đứng đây?" - Một anh con trai - vì trông anh ta rất trẻ, người này ăn mặc bảnh bao, áo sơ mi quần âu đồng phục, đầu tóc chải sướt lên trông cũng bảnh trai, hai tay ôm tài liệu chất núi, cao đến ngang vai anh ta.
"Anh là?"
Anh ta nhướng mắt nhìn cô: "Anh cái gì... tôi là giáo sư Hoàng!"