Sập Bẫy Ngôn Tình

Chương 8: Chúng ta đi thôi!



Thư viện vốn là nơi yên tĩnh để tự học, không cho phép bất cứ người nào gây ra tiếng ồn lớn ảnh hưởng những người xung quanh. Vì vậy đây là nơi 'cư trú' thích hợp với Lê Đăng Khôi (cắt những cái đuôi fan cuồng xung quanh)

Khôi đóng quyển sách đang đọc lỡ vỡ nhìn sang Bảo Ngân, ánh mắt anh dịu dàng khoé miệng cong lên thành một nụ cười nhẹ, không hiểu anh đang nghĩ gì nữa.

Bảo Ngân thì một mực kiên quyết trong lòng: Cười cái gì... Trừ phi anh mở miệng nói chuyện với em trước bằng không thì xem như không quen biết vậy đi.

"Giới thiệu với em đây là bạn trai chị, Triệu Quân" - Ngọc Trâm choàng tay âu yếm người con trai bên cạnh giới thiệu rõ ràng với cô, vẻ mặt chị rất hạnh phúc.

"Chào anh!"

"Còn đây là Bảo Ngân!"

"Chào em", Triệu Quân nghiên đầu suy nghĩ một chút nhưng rồi lại mở miệng: "Trông em quen mặt lắm..."

Bảo Ngân không nói gì mà chỉ cười gượng rồi né tránh ánh mắt tò mò của Triệu Quân.

Đăng Khôi bên cạnh ho khan một tiếng, hình như nhân vật lớn này đã bị bỏ quên mất rồi.

Ngọc Trâm chợt nhớ ra: "À, còn đây là Đại sư huynh Lê Đăng Khôi đàn anh của khoa chúng ta, hôm nay em may mắn lắm mới gặp được anh ấy nhá!" - Trâm đưa tay lên che miệng nói nhỏ với Ngân, nhưng thật chất ai bên cạnh cũng đều nghe thấy - "Vẫn chưa có bạn gái đâu đó nha hì hì!"

Cô mặt lạnh nhạt, vờ gật gật đầu tán thưởng: "Ồ"

Một tiếng ồ của cô làm cả hai người kia rớt cằm xuống đất. Rõ ràng Ngọc Trâm đang tạo một cơ hội thuận lợi cho cô vậy mà...

Lê Đăng Khôi là nhân vậy nào chứ? Anh không phải là một người bình thường, là một 'cổ máy ác ma' thì đúng hơn. Vẻ ngoài là ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái như thế đủ làm đám con gái chết lên chết xuống rồi, còn chưa kể anh tài giỏi cở nào. Mười tuổi đã đòi theo mẹ ra vào công ty học việc, các kỳ nghĩ hè đều vào thực tập tại tập đoàn CJ, nhờ anh mà công việc của phòng kinh doanh - phòng maketting tăng vọt doanh thu. Tiếp theo là các tài lẻ của anh nào là bóng rổ, bóng đá, bóng chuyền, cầu lông... môn nào cũng biết, đặc biệt là anh đàn Piano cực hay!

Đăng Khôi thừa biết trong lòng Bảo Ngân đang nghĩ gì, anh chỉ cười và nói: "Em lên thành phố Y sao không gọi điện thoại cho anh ra đón!"

Tiếp tục lại vì một câu nói mà hai người kia lại lẫn lộn đầu óc.

Xảo nguyệt... Cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi hả? Bảo Ngân 'cười xã giao': "Chúng ta không thân tới mức đó đâu nhỉ hì hì!"

"A..." - Triệu Quân như phát hiện điều gì đó, lập tức phản ứng ngay.

Hai ngày trước lúc đang ngồi học ở thư viện, vẫn như bình thường hai người ngồi học rất yên lặng xem tài liệu nhưng một tin nhắn đến làm Đăng Khôi vội nhặt điện thoại lên xem ngay và mĩm cười. Lần đầu tiên Triệu Quân thấy người anh em trí cốt của mình mĩm cười vì một tin nhắn, nếu là lúc trước trong giờ tự học như thế này dù là ai đi nữa cậu ấy chỉ cần liếc nhìn một cái nếu là quan trọng thì sẽ gọi điện thoại lại ngay còn không thì chẳng thèm quan tâm đến mà tiếp tục ngồi nghiên cứu tài liệu. Đăng Khôi vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại làm cho Triệu Quân vô cùng hoài nghi, Quân nhanh như chớp đoạt lấy điện thoại từ trong tay Khôi. Quân lướt xem 'một mỹ nữ a', trong tin nhắn có ba tấm ảnh: một tấm là ảnh một chậu sen đá; một tấm là ảnh có sáu người (dì Chi, Đăng Khôi, một người đàn ông, một người phụ nữ và hai cô gái); một tấm là chụp góc nghiêng một cô gái đang đứng hai tay ôm lấy chậu sen đá, tóc xõa ra bên kia làm lộ một nữa gương mặt cười rạng rỡ, quả là một mỹ nữ. Không ngoài dự tính phản ứng rất bình thường, Triệu Quân hét lớn gây chú ý "Mẹ ơi!"...

Nuốt nước bọt, cố kìm nén sự ngạc nhiên tột độ xuống mức thấp nhất anh hạ giọng nói: "Wow, ông đúng là chân nhân bất lộ tướng nha... Ngay cả anh em chí cốt như tôi mà cũng giấu, ra mắt gia đình luôn rồi đấy! Định bao giờ giới thiệu đây hả!". Đăng Khôi giật lại điện thoại nhét vào túi quần nhẹ nhàng nói: "Sớm thôi!"

Đúng rồi, không sai vào đâu được, là mỹ nữ bên sen đá mê hoặc đại sư huynh lừng lẫy kén cá kén luôn canh này đây rồi...

Ngọc Trâm dịu dàng nhìn Triệu Quân: "Anh sao vậy! Có chổ nào không ổn à?"

"À... không có gì cả, anh chợt nhớ ra chút việc thôi!"

Triệu Quân nhìn Khôi nhếch miệng chế giễu, vẻ mặt anh như muốn nói: Đại sư huynh tôi nhìn thấu ông rồi nha!

Đăng Khôi nhướng mài: Quá khen, quá khen!

Triệu Quân liếc sang Bảo Ngân rồi nhìn sang Khôi nhướng mắt: Tiểu muội muội trông có vẻ ốm yếu, đừng hành hạ người ta quá, kẻo lại chạy mất đấy!

Đăng Khôi gật gật đầu cười trừ: Cô ấy sẽ không có cơ hội chạy mất đâu.

Triệu Quân đúng là rất tâm lý, anh diện lí do có hẹn cùng Trâm đi mua quà sinh nhật cho mẹ nên kéo Ngọc Trâm đi trước bỏ lại hai người họ tự sinh tự diệt. Bảo Ngân luống cuống định đi luôn nhưng lại bị một bàn tay mạnh mẽ cạnh bên giữ lại.

"Em định đi đâu vậy?"

"Em có việc, không phiền anh đọc sách nữa, bye bye!"

"Đợi chút!"

Cánh tay kia đã buông lỏng ra, cô hơi hụt hẫn, cô muốn bước đi nhưng sao chân cứ cứng một chổ không thể di chuyển, đợi cái gì mà đợi chứ? Đi nhanh đi Trần Bảo Ngân!

Một giây.. Hai giây.. Ba giây... Mười giây, cô vẫn đứng yên đó. Anh đã sắp xếp hết tập sách vào balô rồi đứng lên nói: "Chúng ta đi thôi!"

Ngân càng lúc càng ngốc ra, lúng túng: "Hả? Đi... Chúng ta?"

"Uhh, anh đợi em hai tiếng đồng hồ rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.