Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 5: Ma quỷ



Thân thể của cô thật dơ bẩn.

- - -

Thừa Tuyết đến biệt thự của Mộc Ngân, mắt cũng bớt đỏ hơn, chị Tiêu bảo từ sáng đến giờ Mộc Ngân chưa ăn gì hết, Thừa Tuyết liền xắn tay áo vào bếp nấu một ít cháo thịt bằm cho Mộc Ngân ăn.

Thừa Tuyết bưng chén cháo đã nấu chín lên phòng Mộc Ngân, gõ cửa ba tiếng, bên trong nhanh chóng truyền đến tiếng la lớn: "Em không ăn."

-Mộc Ngân, là mình.-Thừa Tuyết nhỏ giọng nói

-Cô đến làm gì? Muốn cười nhạo tôi sao? Cô về đi.-giọng Mộc Ngân tràn đầy tức giận

-Cậu đừng như vậy, mình có nấu cháo, cậu ăn một ít đi, mọi chuyện đã ổn thõa cả rồi.

-Ổn thõa? Mọi người đều biết tôi chơi bạch phiến còn ai kêu tôi đóng phim cho họ? Còn ai hâm mộ tôi?

-Mộc Ngân, tin mình... một lát thôi mọi chuyện sẽ đâu lại vào đó cho nên cậu ăn một ít cháo đi.

-Cô nói thật chứ?

-Là thật. Cậu mở cửa ra ăn một ít cháo đi.

Bên trong không có tiếng đáp lại, nhưng Thừa Tuyết nghe được tiếng bước chân ngập ngừng của Mộc Ngân vang ra, cô hơi cong môi một chút, tâm tình cũng nhẹ nhõm đi.

Mộc Ngân mở cửa ra trên người khoác một chiếc váy trắng mặc ở nhà dài đến chân, khuôn mặt phờ phạt, đầy bất lực.

-Cậu ăn cháo đi.

Thừa Tuyết bưng chén cháo vào phòng, đặt lên bàn nói.

-Lúc nãy cậu nói đã giải quyết ổn thõa là sao?-Mộc Ngân không quan tâm đến chén cháo, hỏi cô

-Tất cả chỉ là hiểu nhầm, đều là vì mình. Thôi, cậu ăn cháo đi.-Thừa Tuyết cười trừ

-Vì sao cô lại tốt với tôi? Không phải tôi đã nói dù ra sao tôi cũng không tha thứ cho cô sao? Nếu như tôi lừa cô thì sao?

-Sẽ không. Mình biết Diệp Trà không phải con người như vậy. Khiêm Lạc đã rời xa mình, mình không muốn Diệp Trà cũng thế.

-Tôi bây giờ là Hỏa Mộc Ngân. Diệp Trà và Mộc Ngân là hai người khác nhau. Diệp Trà không gạt cô nhưng Mộc Ngân có thể.

-Cũng như nhau thôi. Mộc Ngân và Diệp Trà đều cùng là một người. Chỉ là thay đổi cái tên.

-Cô về đi. Tôi không muốn nói chuyện với cô nữa.

-Được, tớ về, nhưng chén cháo này, cậu nhất định phải ăn hết.

Thừa Tuyết dặn Mộc Ngân xong, nhìn Mộc Ngân một lúc mới rời khỏi. Chuyện xảy ra với Mộc Ngân, tất cả đều vì cô mà ra, nếu cô không phải gây ra chuyện gì phạm phải Nhậm Tử Phàm thì Mộc Ngân cũng không bị liên lụy. Chuyện mà cô có thể làm, chỉ có bấy nhiêu.

Mộc Ngân nhìn cánh cửa đóng lại, bóng lưng của Thừa Tuyết cũng mất dần, hai tay nắm chặt. Ánh mắt liếc nhìn chén cháo trên bàn, quyết định ngày hôm nay rốt cục là nên hay không đây?

Mộc Ngân nhìn chén cháo trên bàn một lúc lâu, rốt cục cũng lớn giọng nói: "Chị Tiêu, mau đem chén cháo này đổ đi."

...

Nhậm Tử Phàm làm việc rất nhanh gọn, chưa đến hai giờ đồng hồ thì toàn bộ báo đăng tin của Mộc Ngân đều bị Khởi Lạc thu mua sạch, ngay sau đó liền có báo đưa tin chuyện của Mộc Ngân đều là hiểu lầm, ảnh cũng là ảnh ghép mà ra.

Còn về Ôn Thị, diễn viên cũng bắt đầu tiếp nhận làm người đại diện, đóng phim của Ôn Thị.

Thừa Tuyết thật không ngờ, Nhậm Tử Phàm lại có thể một tay xoay chuyển mọi thứ, từ trắng đổi đen, đen lại bị anh ta sửa thành trắng. Con người này quả thật không hề đơn giản.

Thừa Tuyết quay về Ôn Thị, đã không còn tấp nập bận rộn như lúc nãy, khuôn mặt ai nấy cũng giãn ra thoải mái hơn nhiều.

-Thừa Tuyết, sáng giờ cậu đi đâu thế?-Diệc Thuần hỏi khi cô ngồi vào bàn làm việc

-Mình đi xem Mộc Ngân ra sao.-Thừa Tuyết ngồi xuống ghế thì cởi áo khoác ra

-Không phải mọi chuyện đã ổn thõa rồi sao? Cậu còn chạy tới lo cho cô ta làm gì?-Diệc Thuần bĩu môi

-Dù sao trong lúc không có ai đồng ý đóng phim của chúng ta, chỉ có một mình cô ấy đồng ý thôi.

-Được rồi, không nhắc đến chuyện này nữa. Chuyện của công ty chúng ta đã ổn thõa rồi... bây giờ chỉ cần quay phim xong rồi phát sóng lên, thu lợi nhuận thôi.

-Nếu cậu rãnh thì lo tìm diễn viên nam thế cho Hướng Luật đi.

-Không phải cậu chứ? Đã quay hai tập rồi còn đổi diễn viên. Tớ thấy để nguyên có vẻ tốt hơn, dù sao Ôn giám đốc cũng không có ý kiến.

-Diệc Thuần...

-Cậu uống cafe không? Uống đúng không? Hai viên đường? Ok có ngay.

Diệc Thuần liền đứng dậy nói liên tục, sau đó liền nhanh như chớp chạy đi.

Thừa Tuyết khẽ lắc đầu, nói về đánh trống lảng giỏi nhất thì chỉ có Vu Diệc Thuần thôi.

Cô mở máy tính lên lại không biết nên làm gì, cứ mở một trang google để đó.

-Thừa Tuyết, cậu và google để làm gì chứ? Có gì cần tìm sao?-Diệc Thuần đặt ly cafe mới pha lên bàn cho cô

-Không có. Tay nghề pha cafe của cậu càng ngày càng giỏi rồi.

Thừa Tuyết cầm li cafe thổi nguội một tí rồi uống.

-Đương nhiên rồi.

-Thừa Tuyết, điện thoại của cô.-một đồng nghiệp chung phòng nói

-Của tôi sao?

Thừa Tuyết chỉ mình, sau đó đứng lên đi đến nghe điện thoại. Đa số ai cũng biết số điện thoại di động của cô cả, vậy là ai điện chứ?

-Xin chào, tôi là Thừa Tuyết.

Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu.

-Xin chào, là ai thế?

[...Là tôi...]

Thừa Tuyết hai mắt mở to khi nhận ra chủ nhân của giọng nói đó.

[...Tôi muốn tối nay cô dọn đến Hàn Lâm...]

-Không phải đã nói sáng mai sao?

[...Tôi đổi ý rồi. Tối nay hãy dọn đến đó...]

-Nhưng...

[...Cô quên là tự do của cô, đang nằm trong tay tôi sao?...]

-Được rồi.

Thừa Tuyết nhẫn nhịn thuận theo ý anh, cô quên mất bản thân làm gì còn có tự do nữa?

Không đợi cô nói gì thêm, Nhậm Tử Phàm đã cúp máy trước, Thừa Tuyết đặt máy trở về vị trí cũ, ảm đạm quay lại bàn làm việc của mình.

-Là ai gọi thế?-Diệc Thuần tò mò hỏi

-Là bạn thôi.

Cô không nói thật, chỉ cười trừ.

Cô không muốn có thêm người nào biết chuyện này, đặc biệt là những người xung quanh cô.

Diệc Thuần từng nói con người càng ở vị trí cao thì càng thâm sâu khó hiểu nổi, giống như Nhậm Tử Phàm, tìm hiểu anh ta càng nhiều thì chỉ có kết cục, chính là đau khổ mà chết.

Anh không phải con người đơn giản, bí mật của anh tốt nhất đừng biết, có khi không biết còn tốt hơn.

Sáu giờ chiều, đến giờ tan ca, Thừa Tuyết thu dọn đồ đạc bỏ vào ba lô, nhìn chiếc chìa khóa vàng trên bàn, cầm lên. Quay đầu, chính là hai từ cô nghĩ đến lúc này.

Nhưng mà cô không thể quay đầu được nữa, bởi vì cô không đấu lại anh. Anh đã cố ý chèn ép cô, chỉ muốn cô rơi vào bẫy, thì cô không thể nào mà không sập bẫy.

Thừa Tuyết cầm chặt chìa khóa trong tay, sau đó rời khỏi Ôn Thị. Thừa Tuyết quay về nhà, thu dọn một ít quần áo và vật dụng cần thiết bỏ vào chiếc vali nhỏ, cô đi đến chiếc bàn trang điểm, mở tủ ra lấy ra một quyển sách.

Lật quyển sách "Trạm kế tiếp tình yêu" mở ra một trang ở giữa, bàn tay sờ lên chiếc lá phong đỏ được ép bên trong. Môi anh đào hơi cong lên yếu ớt, cô nhớ lúc đó anh ép chiếc lá phong đỏ này vào quyển sách cho cô, anh còn nói đây xem như vật định tình của cả hai.

Mũi có chút chua xót, hai mắt ửng đỏ nhưng mạnh mẽ không cho nước mắt chảy ra, Thừa Tuyết đóng quyển sách lại, cẩn thận đặt vào vali.

Nhìn căn phòng một lần nữa, cô mới kéo vali đi khỏi. Xuống nhà bắt một chiếc taxi đi đến đường XX.

Biệt thự Hàn Lâm hay nói chính xác là Villa, như một khối hình hộp khổng lồ mang hai màu chủ đạo là trắng và đen, được bao quanh bởi những tấm kính thủy tinh trong suốt được treo rèm. Thừa Tuyết không nghĩ nó lại xa hoa đến mức ấy, gần như làm chói mắt cô.

Thừa Tuyết dùng chìa khóa mở chiếc cổng cao gần 3m kia, giống như đang mở cửa ngục tù. Phải đi qua một sân rộng được thảm cỏ xanh mướt phủ lên mới vào tới trong nhà.

Thừa Tuyết đứng ngay cửa nhưng không vào, mặc dù đẹp đến lóa mắt người khác nhưng quá mức u ám và lạnh lẽo. Cô, không còn tâm tình để ngắm nó.

-Chị là Thừa Tuyết đúng không?

Thừa Tuyết giật mình, lúc này mới thấy một người con gái trẻ trung, khuôn mặt dễ nhìn không gọi là có nhan sắc xinh đẹp, cô gái mặc bộ đồ đơn giản, mái tóc được thắt bím hai bên.

-Cô là...-Thừa Tuyết nghiêng đầu nhìn cô gái

-Chào chị, em là Tố Tâm, chị cứ gọi em là Tâm Nhi. Em là người làm ở đây, thiếu chủ căn dặn em chăm sóc cho chị.-cô gái Tố Tâm vui vẻ giới thiệu bản thân

-À... chào em, chị là Thừa Tuyết.

-Chị Thừa Tuyết, để em xách vali cho chị, em dẫn chị lên phòng.

Tâm Nhi sốt sắng cầm vali cho cô, sau đó cầm vào trong nhà.

Thừa Tuyết đi theo, hai mắt xinh đẹp nhìn biệt thữ Hàn Lâm, không giấu được kinh ngạc.

Là quá rộng lớn, quá xa xỉ, quá mức lạnh lẽo!!!

-Nhậm Tử Phàm đâu?-Thừa Tuyết đi lên cầu thang với Tâm Nhi, hỏi

-Thiếu chủ ít khi đến Hàn Lâm lắm, thường thì cậu ấy ở Ngự Biệt Uyển.-Tâm Nhi đáp

-Ngự Biệt Uyển?

-Chính là nơi ở chủ yếu của thiếu chủ. Không có lệnh của cậu ấy, không ai có thể đến đó ở.

-Vậy thì anh ta rất ít tới đây?

-Phải ạ. Thiếu chủ có rất nhiều biệt thự, nhưng mà không thường xuyên đến, mỗi nơi như vậy là giữ một tình nhân, Hàn Lâm này em đã gặp rất nhiều cô gái như chị.-Tâm Nhi đáp

Thừa Tuyết thoáng im lặng, cô định phản bác cô không phải nhân tình của anh, nhưng mà lại không có lí để cãi. Thì ra tin đồn Nhậm Tử Phàm có rất nhiều tình nhân, mệnh đào hoa rất nhiều là đúng, chẳng qua Hàn Lâm chỉ là nơi anh ta nuôi dưỡng họ, anh còn rất nhiều biệt thự khác. Nhưng chỉ không cho cô gái nào vào Ngự Biệt Uyển mà thôi.

-Chị Thừa Tuyết, thường thì mấy cô gái khi trước đến đây đều chỉ ở được ba ngày. Chúng ta sẽ không chia tay sớm vậy chị.

-Em nói là thật?-cô ngờ vực hỏi

-Đương nhiên là thật. Mấy cô gái khác đều chỉ ở được ba ngày, mà ai cũng đều kênh kiệu ra vẻ hết, em thấy chị vừa xinh đẹp lại hiền lành em nhìn đã rất thích, nên em mong chị ở lâu một tí.-Tâm Nhi cười híp cả mắt lại

-Chị còn muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

-Chị nói sao?

-Không có, chị cũng mong, ở lâu một tí.

Càng nói thì càng nhỏ, Thừa Tuyết chỉ mong sớm rời khỏi cái nơi này, càng nhanh càng tốt.

-Đây là phòng của chị, phòng bên cạnh là của thiếu chủ. Thường thì thiếu chủ không cho phép các cô gái kia vào phòng của ngài ấy, em nghĩ chị cũng vậy.-Tâm Nhi mở cửa phòng ra, đặt vali vào trong

Thừa Tuyết bước vào, đứng ở cửa nhìn bao quát căn phòng này. Màu chủ đạo là màu tím và trắng.

Thật đẹp mắt!!! Thừa Tuyết chưa từng thấy căn phòng nào đẹp đến như vậy.

Thoáng trong không khí ngửi thấy mùi xịt phòng của trà xanh.

-Vừa mới dọn phòng sao?-Thừa Tuyết nhìn Tâm Nhi hỏi

-Phải ạ, hai ngày trước một người đã bị thiếu chủ chơi chán liền bị đuổi đi, ngài ấy không thích lưu lại bất cứ thứ gì liên quan đến họ nên mỗi lần như vậy đều đổi grap giường, áo gối và vật dụng, còn xịt phòng để xóa mùi dầu thơm của họ.

Thật không lưu luyến gì!!! Đúng là con người không tim không máu, lúc mới quen bọn họ thì sủng ái họ, yêu thương họ, lúc chơi chán thì vứt bỏ, ngay cả một chút gì cũng không muốn giữ lại.

Thừa Tuyết đi một vòng xung quanh phòng, mở cánh cửa ở ban công ra để thông thoáng.

-Chị xem, mỗi lần có người mới thiếu chủ đều kêu thư ký của mình đem một đống quần áo đến, đều là loại mới nhất của năm còn rất đắt nữa.-Tâm Nhi chạy tới tủ quần áo trắng mở ra

Thừa Tuyết đi tới chiếc tủ, quần áo treo đầy đều là loại thượng hạng, chất liệu mẫu mã đều không thể chê, cô gái nào nhìn thấy sẽ thích ngay cho xem.

Đáng tiếc, đa số đều là váy, Thừa Tuyết lại không thấy thích chút nào.

-Tâm Nhi, em xuống nhà chuẩn bị cơm chiều đi, chị thay đồ xong xuống ngay.-Thừa Tuyết nhàn nhạt nói

-Vâng.

Đợi Tâm Nhi ra khỏi phòng, Thừa Tuyết mới đem tất cả đồ trong tủ qua một bên đặt phía dưới, rồi lấy trong vali đồ của mình treo lên, sắp xếp xong xuôi liền cầm một bộ quần áo đơn giản ở nhà cầm vào nhà tắm.

Mọi thứ ở đây như thể là giành cho vua chúa, đều xa hoa lộng lẫy.

Thay đồ xong, Thừa Tuyết đi xuống nhà trên bàn ăn trong phòng bếp đã dọn sẵn đồ ăn, sườn xào chua ngọt, canh trứng và tôm kho.

-Sao em biết chị thích ăn sườn xào chua ngọt?-Thừa Tuyết ngồi xuống ghế, vui vẻ hỏi

-Chị cũng thích sườn xào chua ngọt sao? Thiếu chủ rất thích món này đó.-Tâm Nhi mắt sáng rực hỏi

-Anh ta cũng thích?-đột nhiên mày cô nhăn lại

-Phải ạ, mỗi lần thiếu chủ ăn món này tâm trạng đều rất vui vẻ.

Thừa Tuyết ừ một tiếng, nhìn dĩa sườn xào chua ngọt, nở nụ cười chát đắng. Khiêm Lạc cũng thích ăn sườn xào chua ngọt. Vì sao lại trùng hợp đến thế?

-Nhưng mà thiếu chủ rất ít ăn đồ Việt, chỉ ăn đồ Tây thôi, hôm nay ngày đầu chị đến nên em phá lệ.

-Anh ta, không ăn đồ Việt sao?

-Thiếu chủ không phải không ăn đồ Việt, mỗi lần nấu món Việt nhất là sườn chua ngọt thì thiếu chủ lại không vui nhưng mà có lần em tới Ngụu Biệt Uyển thấy thiếu chủ ăn mòn sườn chua ngọt lại vui vẻ.

Thừa Tuyết à một tiếng thoáng chút im lặng, không hỏi nữa.

-Tâm Nhi, ăn cùng chị đi.

-Không được, để thiếu chủ biết sẽ la em mất.

-Anh ta không có ở đây. Chị không nói, em không nói làm sao anh ta la em, thật sự anh ta biết, chị sẽ chịu trách nhiệm.

-Nhưng...

-Thế nào? Chị mới đến đây đừng làm chị buồn chứ?

-Vâng ạ.

Thừa Tuyết và Tâm Nhi nói chuyện rất hợp, vừa ăn vừa nói vài câu chuyện phiếm, buổi ăn cũng trở nên vui vẻ hẳn. Lâu lắm rồi Thừa Tuyết mới ăn cơm nhà, ngày thường đều ăn mì ăn liền chỉ có khi nào chủ nhật rãnh rỗi mới tự thưởng mình bữa cơm thôi.

Phụ Tâm Nhi dọn dẹp chén dĩa xong thì cô lên phòng, mở chiếc Laptop của mình ra, xem tiếp kịch bản của mình.

Đến bảy giờ tối, Thừa Tuyết nghe được tiếng còi xe vang lên, cô liền đặt Laptop lên giường, chạy đến ban công xem. Qủa nhiên nhìn thấy Nhậm Tử Phàm từ trong chiếc Bugatti Veyron xám bạc bước ra.

Thừa Tuyết nhìn anh, hai tay vô thức nắm chặt.

Con ngươi xanh lam của anh nhìn lên ban công phòng cô, dán hẳn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Ánh mắt không biểu lộ cảm xúc gì.

Thừa Tuyết giật mình khi anh nhìn mình, sau đó liền quay đầu đi vào trong.

Thừa Tuyết ngồi trên giường nghe được tiếng bước chân của ai đó vang đều trên hành lang, tiếp đó là tiếng mở đóng cửa.

Cô khẽ thở phào, cũng may anh không qua phòng cô. Tốt nhất là tối nay đừng qua luôn.

Chừng mười phút sau, cô lại nghe tiếng mở cửa, có tiếng bước xuống cầu thang, cô đoán anh xuống ăn tối. Thừa Tuyết len lén mở cửa ra, thấy bóng lưng Nhậm Tử Phàm mất dần ngay ngã rẽ cầu thang.

Cô đóng cửa lại, tắt laptop rồi leo lên giường trùm mền lại.

Nằm trên giường cô lăn qua lăn lại mãi cũng không ngủ được, có thể là lạ chỗ cũng có thể là vì nam nhân kia.

Thừa Tuyết đi ra ban công, nhìn bầu trời đầy sao kia, dưới ánh trăng là bóng lưng to lớn của người đàn ông.

Lúc này cô mới biết Nhậm Tử Phàm có thói quen bơi vào buổi tối, có lẽ do công việc bận rộn nên đây đã trở thành thói quen.

Bên trong khung cửa pha lê trong suốt hắt ánh sáng vàng nhạt sáng rực ra ngoài ánh lên nước trong hồ càng thêm lung linh huyền ảo. Hai người đàn ông gương mặt thanh tú nhưng đều lạnh băng đứng một bên bờ, cô nhận ra một trong hai người họ, một người là Mặc Phong, nhưng người kia thì rất lạ mắt, cô không biết là ai.

Thừa Tuyết hơi suy nghĩ, sau đó nhìn người nam nhân trong nước, hẳn là anh rất chú trọng tập thể hình, thân hình cao lớn, mỗi một chỗ đều thể hiện rắn chắc cường tráng.

Dường như cảm nhận có ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, Nhậm Tử Phàm đứng trong nước ngẩng đầu chuẩn xác nhìn ngay đôi mắt đen tuyền kia của nàng, ý cười lộ rõ trên môi.

Thừa Tuyết giật mình, liền quay đầu đi chỗ khác, vì xấu hổ mà che giấu đi.

Sao cô lại có thể nhìn chằm chằm anh được chứ?

Nhậm Tử Phàm thuần thục bơi vào, sau đó bước lên cầu thang lên trên bờ, dường như không muốn bơi nữa.

Anh cầm chiếc khăn lông trắng treo trên ghế lau cơ thể và mái tóc ướt nhẹp của mình.

Thừa Tuyết quay trở lại bên giường, bật máy lạnh số lạnh nhất, trùm mền kín mít chỉ lộ chiếc đầu, có lẽ lạnh sẽ dễ ngủ hơn.

Nửa tiếng sau, khi Thừa Tuyết mơ màng chìm vào giấc ngủ, có người mở cửa ra, một luồn khí lạnh còn lạnh hơn máy lạnh bây giờ bao quanh cô, một bên giường lún xuống, Thừa Tuyết linh cảm được ai đó.

Cô nghe trong không gian vang lên vài tiếng "bíp bíp" máy lạnh được thêm số nên giảm lạnh bớt.

-Luôn có thói quen ngủ mở máy lạnh số lạnh nhất sao?

-Ừm... thành thói quen rồi, lạnh sẽ dễ ngủ hơn.

Khi đáp lời, Thừa Tuyết mới ý thức được giọng nói vừa phát ra, ngay sau đó mở to mắt, kinh hãi nhìn nam nhân trước mặt mình.

Cô lặp tức ngồi bật dậy, theo quán tính lùi về sau.

-Anh... sao anh lại... !???-Thừa Tuyết chỉ chỉ trỏ trỏ, không nghĩ tới anh lại ở trong phòng mình

-Tôi thì làm sao? Dù sao đây là nhà của tôi.-Nhậm Tử Phàm đứng dậy, từ trên cao nhìn cô

-Nhưng đây là phòng tôi... anh không có quyền vào đây. Ít nhất anh cũng phải gõ cửa.

-Tôi không có thói quen phải xin phép người khác. Cô cũng không có quyền cà kê với tôi.

-Chỉ là tôi mất tự do, cũng không nói kể cả quyền cá nhân của tôi cũng không có.-Thừa Tuyết bĩu môi, cúi đầu xuống nói

Nhậm Tử Phàm khóe môi hơi giương, sau đó một chân quỳ lên giường, bàn tay to lớn vươn ra nâng cằm cô lên.

Cằm bị giữ chặt, ép buộc cô phải nhìn thẳng đôi mắt cương trực lạnh lùng kia.

-Quyền tự do của cô, không chỉ là những chuyện liên quan tới cô, mà là còn là những thứ khác đều thuộc về tôi, chẳng hạn thân thể cô.

Sắc mặt Thừa Tuyết tái mét, sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt mình.

-Không thể được. Chỉ có tự do, không có gì khác.-Thừa Tuyết lắc đầu nguầy nguậy

-Vậy sao?

Nhậm Tử Phàm môi mỏng hơi nhếch, hung ác như Santa.

Không nói không rằng liền nhắm trúng môi cô, tùy ý hôn lên, như là cấu xé.

Thừa Tuyết trợn tròn mắt, ngay tức khắc liền dùng hai tay đẩy anh ra, nhưng mà sức cô không thể nào chống chọi lại được, liền liên tục đánh đấm vào người anh.

Nhậm Tử Phàm như một con sói cấu xé môi cô, gần như là muốn cắn nát, hay tai anh như gọng kềm giữ chặt hai tay đang đánh loạn của cô lại.

Thừa Tuyết liên tục né tránh nhưng bị Nhậm Tử Phàm dùng tay giữ sau gáy cô không cho cô nghiêng đầu đi.

Nhậm Tử Phàm đẩy Thừa Tuyết nằm xuống giường, vẫn cấu xé môi cô không một chút lưu tình.

Môi gần như bị xé rách, đau đớn kịch liệt, cơ hồ ngửi được mùi tanh của máu hòa vào khoang miệng cô, rất khó chịu.

Người đàn ông này như một con sói đói khát, nhìn thấy con mồi liền giơ nanh múa vuốt cắn xé lấy nó. Đến khi nào con mồi đó chết dần trong đau đớn mà thôi.

Thừa Tuyết tuyệt vọng nhìn trần nhà trắng tinh kia, ánh mắt vô hồn nhưng không rơi giọt lệ nào, cũng không phản kháng nữa, cất giọng nói yếu ớt tưởng chừng không còn chút sức sống: "Suy cho cùng anh vì mục đích gì? Chúng ta không thù không oán, vì sao phải hành hạ tôi?"

Nhậm Tử Phàm ngẩng đầu lên, sau đó dùng tay bóp chặt cằm cô, như muốn bóp nát nó: "Vậy thì cô tự hỏi lương tâm mình đi, trong khoảng thời gian năm năm qua cô đã gây ra chuyện gì?"

-Năm năm qua... Anh rốt cuộc là ai?-Thừa Tuyết hạ mi mắt, nỗi đau trong lòng lại giằng xé tâm can cô

-Tôi là ai không quan trọng, quan trọng hơn chính là, tôi cần mạng sống của cô. Tôi sẽ không cho cô chết dễ dàng như vậy đâu, tôi sẽ cho cô nếm thử mùi vị sống không bằng chết.

Nói xong, buông tay ra đứng dậy khỏi giường, từ trên cao nhìn cô, ánh mắt đầy chán ghét: "Cô yên tâm, người con gái như cô, tôi sẽ không bao giờ để cô leo được lên giường của tôi, bởi vì cô thật dơ bẩn."

Bỏ lại câu đó cũng đã lạnh lùng xoay người ra khỏi phòng.

Thừa Tuyết nghe tiếng đóng cửa, khóe môi nhàn nhạt kéo lên một chút, ngay tức khắc nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, ít nhất cô không khóc trước mặt anh.

Anh chẳng qua là một con sói khát máu, là ma quỷ... Tô Thừa Tuyết cô chỉ muốn thoát khỏi con sói hung ác nguy hiểm này.

-Khiêm Lạc... anh nói em biết đi, rốt cục Nhậm Tử Phàm là ai!????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.