Sự thật diễn ra trước mắt chứ không phải do y không tin. Da Luật Tông Chân mừng rỡ, ra sức nổi trống. Dũng sĩ trong bộ lạc nhiệt huyết sôi trào, ầm ầm xung phong liều chết đến quân địch.
Trong lúc nhất thời, tiếng người, tiếng ngựa, tiếng trống trận cùng lúc vang lên. Đại quân song phương giống như gió, như thủy triều xanh biếc cuồn cuộn lao đến phía tây bắc.
Địch Thanh một đường truy sát không ngừng, nhưng không xung phong liều chết, chỉ phối hợp thủ hạ tiến công, đã cách Tiêu Hàn Nô xa dần. Hắn mặc dù không có bắt Tiêu Hàn Nô nhưng đánh bại phản quân thì đã đạt được mục đích.
Đúng lúc này, Địch Thanh tuy không sợ hãi, chỉ cảm thấy tim đập nhanh, ngẩng đầu hướng nhìn ra đằng xa, thấy từ nơi xa khói bụi tung lên. Hẳn là có đại quân tiến đến.
Nếu là quân Khiết Đan đến cứu giá, thì không có khả năng chạy nhanh như vậy? Địch Thanh liền ý thức được, đây có thể là viện quân của phản quân.
Trường đao vung lên. Địch Thanh thét ra lệnh thủ hạ cấm quân dừng lại.
Chúng cấm quân vẫn theo Địch Thanh xung phong liều chết, giống như Thiên lôi sai đâu đánh đó. Thấy Địch Thanh ra lệnh thì liền ghìm ngựa ngừng lại. Sự sùng kính Địch Thanh đã sớm tăng lên không ngừng. Lúc này đây, binh lính Khiết Đan dưới sự chỉ huy của Địch Thanh đã giết được đám phản quân. Nếu chuyện này được mọi người biết đến thì cả đời vinh quang.
Địch Thanh trong lòng chẳng có chút vui sướng. Hắn thân kinh bách chiến, nhìn thấy từ xa khói bụi cuộn tung, sớm biết quân địch lần này rất giỏi, không phải đám phản quân vừa rồi có thể so sánh được.
Tiêu Thất Địch lại thúc ngựa đi tới bên cạnh Địch Thanh. Thấy Địch Thanh ghìm ngựa, thì liền hỏi:
- Địch tướng quân, có nên tiếp túc giết xuống không?
Nếu ban đầu, ông ta đối với Địch Thanh chẳng có gì để nói. Nhưng đến bây giờ, ông ta đối với Địch Thanh bội phục vạn phần. Thấy Địch Thanh lắc đầu, Tiêu Thất Địch lại cuống quít ra lệnh cho thủ hạ của mình ngừng thế tiến công.
Lúc này, phản quân thấy phía trước có đại quân đang đến thì cũng cảm thấy mờ mịt, chỉ thấy từ xa kỵ binh cầm giáo xếp thành hàng chạy tới. Xa xa thấy đối phương hàng ngũ chỉnh tề, lại nhìn thấy cờ xí của đối phương có sắc màu vàng, Tiêu Thất Địch liền thất thanh nói:
- Là Thượng Kinh Oát Lỗ Đóa!
Oát Lỗ Đóa vốn là chữ Khiết Đan, có nghĩa là quân trướng mạt của Khiết Đan, cũng là cách gọi chung của cận vệ thân cận của Hoàng đế. Vua Khiết Đan đều có Oát Lỗ Đóa của riêng mình. Lúc này, được quyền chỉ huy Oát Lỗ Đóa vốn là cha của Da Luật Tông Chân, cũng chính là Khiết Đan Thánh Tông Da Luật Long Tự dựng nên, tinh nhuệ dũng mãnh. Mà hiện nay, có khả năng điều động Oát Lỗ Đóa chỉ có mình Tiêu thái hậu. Có lẽ nào Tiêu thái hậu vì diệt trừ Da Luật Tông Chân mà tự mình lãnh quân đến?
Tiêu Thất Địch nhìn thấy Oát Lỗ Đóa, trong lòng kinh hãi không ngớt. Tiêu Hàn Nô thì vui mừng. Còn đám phản quân thì nhìn thấy Thượng Kinh có binh đến, thì cho rằng Tiêu thái hậu đến đây trợ giúp. Tiêu Hàn Nô quẹt mồ hôi lạnh, nhìn thấy Địch Thanh bất đắc dĩ đuổi theo, rất là đắc ý liền phóng ngựa tiến lên quát:
- Người tới là ai?
Oát Lỗ Đóa ghìm ngựa, lạnh lùng. Đám binh sĩ phân thành hai bên. Một người giục ngựa bước ra.
Tiêu Hàn Nô nhận thấy người nọ chính là Tổng quản Mã quân Thượng Kinh Da Luật Nhân Tiên, ở lâu tại Thượng Kinh, rất được Tiêu thái hậu coi trọng thì lập tức bước ra tiếp đón:
- Da Luật tổng quản, Tiêu thái hậu gọi ngài đến trợ giúp cho tôi?
Tiêu Hàn Nô phụng mật chỉ của Thái hậu ủng hộ Da Luật Tông Nguyên đăng cơ, nên lần này đã dụ Bát chi tế ra sức giết Da Luật Tông Chân. Y thật vất vả mới lừa được Da Luật Tông Chân đến bộ lạc Ô Lạp, cho cao thủ Phi Ưng mai phục. Nhưng cao thủ Phi Ưng còn chưa ám sát được thì Bắc Viện đại vương đã liều mạng hộ giá, để cho Da Luật Tông Chân trốn thoát. Khi gã phái người truy sát Da Luật Tông Chân, hết lần này đến lần khác đều giết hụt. Gã dự định, Da Luật Tông Chân nếu chạy thoát, tất sẽ cầu cứu Tiêu Thất Địch. Bởi vậy đã sai Phi Ưng lẻn vào bộ lạc của Tiêu Thất Địch. Nhưng việc sắp thành lại bại, bị Địch Thanh phá hư. Sát thủ Phi Ưng sau khi đào tẩu được đã lập tức phóng tín hiệu báo tin ám sát thất bại. Tiêu Hàn Nô đã sớm có chủ kiến, nhận mật chỉ của thái hậu triệu bộ lạc Ất Thất và Ô Lạp cùng đến, nhưng không ngờ Địch Thanh lại từ đâu nhảy ra, khiến cho mấy vạn binh mã phải tan rã, chạy trốn.
Tiêu Hàn Nô trong lúc tuyệt vọng bế tắc, nhìn thấy Da Luật Nhân Tiên đến thì không khỏi vui mừng. Gia Luật Nhân Tiên thúc ngựa đi tới, Tiêu Hàn Nô kêu lên vui sướng:
- Da Luật tổng quản, một người mang mặt nạ xanh nanh vàng phá hỏng hành động của chúng ta. Ngài mau sai người đến giết hắn đi.
Da Luật Nhân Tiên đang ngồi trên ngựa, nghe vậy liền nói:
- Được!
Dứt lời cánh tay liền vung lên, mã sóc rung động, thì Tiêu Hàn Nô đã bị đánh rớt xuống rựa.
Mọi người đều giật mình. Tiêu Hàn Nô càng kinh ngạc vạn phần, kêu lên:
- Da Luật tổng quản, ngài làm cái gì vậy?
Không đợi y nói nhiều, thì đã có binh của Khiết Đan tiến lên đè Tiêu Hàn Nô xuống.
Phản quân kinh hãi, cảm giác mờ mịt, trong lúc nhất thời chẳng biết như thế nào.
Da Luật Nhân Tiên nhìn về đám phản quân phía xa, quát lớn:
- Pháp thiên Thái hậu làm loạn, thiêu hủy di chiếu, cầm giữ triều chính, hình pháp lỏng lẻo, triều chính hỗn loạn. Pháp luật từ thời Thánh tông nay thay đổi hầu như không còn. Dồn người Khiết Đan đến chân tường, nên bị trừng phạt. Hôm nay, lại sai Tiêu Hàn Nô, Niết Hốt Nhĩ âm mưu tập kích, tội ác tày trời. Tổng quản Mã quân Da Luật Nhân Tiên phụng chỉ bình loạn, đã bắt Tiêu thái hậu giam vào ngục, ngươi còn không mau thúc thủ chịu trói?
Tiêu Hàn Nô càng nghe sắc mặt càng tái xanh. Chỉ vài câu nói nhưng lại giống như ngũ lôi oanh tạc, thất thanh kêu lên:
- Các ngươi đã nhốt Tiêu thái hậu?
Da Luật Nhân Tiên lạnh lùng nói:
- Đi ngược lại lòng người, tất có trời phạt. Nếu trời không làm thì ta làm. Trước bắt Tiêu Hàn Nô lại, chờ Thánh Thượng quay về kinh sẽ định đoạt.
Đám phản quân đều sinh ra sợ hãi. Da Luật Nhân Tiên biết chậm sẽ sinh biến, vừa một phen chém giết, vừa quát to:
- Hôm nay Thánh thượng trừng phạt băng đảng tội ác. Biết các ngươi bị Tiêu Hàn Nô lừa gạt. Chỉ cần các ngươi đừng phản kháng thì sẽ khả xá vô tội.
Phản quân lo sợ nghi hoặc, nhìn nhau.
Da Luật Nhân Tiên sắc mặt trở nên lạnh lùng, đột nhiên quát to:
- Còn không mau buông binh khí, còn muốn chờ đến lúc nào?
Đám phản quân sợ hãi, liền vứt bỏ binh khí. Một người buông thì tất cả những người khác đều buông theo. Da Luật Nhân Tiên gào thét, ra lệnh thủ hạ áp giải canh giữ đám phản quân. Y thúc ngựa đến trước mặt Tiêu Thất Địch, liếc mắt nhìn Địch Thanh, nói rằng:
- Quốc cữu, Thánh thượng đâu rồi?
Tiêu Thất Địch tỉnh tỉnh mê mê, không giải thích đươc sự thay đổi cực nhanh này, một lát sau mới nói:
- Các ngươi đã thực sự nhốt Pháp Thiên Thái hậu?
Da Luật Nhân Tiên gật đầu, không nói thêm lời nào, cùng với binh lính đi theo Tiêu Thất Địch đến doanh trại. Da Luật Tông Chân nhìn thấy Da Luật Nhân Tiên thống lĩnh đại quân đến đây, hơi do dự một chút rồi thúc ngựa ra khỏi doanh trướng. Hai người chỉ trao đổi bằng ánh mắt, nhưng không nói lời nào.
Da Luật Tông Chân nhìn Tiêu Thất Địch đang mơ hồ thì cười ha hả nói:
- Quốc cữu, trẫm lần này sử dụng Trung Nguyên nhất kế, gọi là “Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương”.
Y trong lúc nhất thời không khỏi đắc ý. Vốn y biết Pháp Thiên thái hậu muốn phế ngôi hoàng đế của y, rốt cuộc không nhịn được, liền liên lạc với những thần tử thuần phục tiên đế, lợi dụng lúc y rời khỏi kinh thành, Pháp Thiên thái hậu sẽ trở nên khinh thường thì Da Luật Hỉ Tôn sẽ đột ngột phát động thị vệ tấn công hoàng cung, nhốt Pháp Thiên thái hậu và đám vây cánh của bà ta lại.
Trận đánh này có thể nói là hung hiểm vạn phần. Da Luật Tông Chân vì muốn đánh bại Thái hậu, được ăn cả, ngã về không, bản thân mặc dù sẽ gặp nguy hiểm, cận kề sống chết, nhưng theo như lời của người Trung Nguyên đã nói: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con?”. Đạt được mục đích thì nó vẫn rất đáng giá.
Pháp Thiên thái hậu bị bắt, Da Luật Tông Chân thực sự trở thành người đứng đầu dân tộc Khiết Đan. Nghĩ tới đây, Da Luật Tông Chân thở phào một cái, thần thái bay lên.
Địch Thanh từ rất xa nhìn thấy, cũng nhiều ít rõ ràng ngọn nguồn, không khỏi cảm khái Da Luật Tông Chân thâm trầm kín đáo.
Chẳng hiểu vì sao, nhìn Da Luật Tông Chân, Địch Thanh đột nhiên trước mắt hiện ra cái buổi tối giông tố kia. Một thiếu niên thiên tử, cầm trong tay Vô Tự Thiên Thư, cũng giống như Da Luật Tông Chân lúc này, rất thâm trầm.
Rất nhiều chuyện Địch Thanh không nhớ nổi. Nhưng nhất thời nhớ lại, chuyện cũ cứ như đạp gió mà lao đến, mang theo một chút hiu quạnh và băng giá.