<SasuSaku> Chuyện Tình Của Những Chiếc Áo Len

Chương 14: Ngoại truyện



Ê hê hê. Cảm ơn mọi người vô cùng........nhiều lun á!

----

- papa! _ có cô công chúa nhỏ,có mái tóc anh đào. Đôi mắt lục bảo. Nói bập bẹ

- gì nào? Sakura của bố!_ ông bố quay đầu lại. Vẫn mái tóc hồng nhưng nó...thật lạc

- mama..._ cô bé nhìn người phụ nữ có mái tóc vàng óng

- gì nào... Saku chan!_ bà ta cười

-... Mẹ nó à! Con bé nó thật giống mẹ nó! Đúng chứ?

- xí! Ba nó à! Con bé giống anh hơn!

- ko! Nó là kết tinh của chúng ta. Nên ai cũng có nét trên khuôn mặt và dáng của nó

- thế...lớn lên nó sẽ là siêu mẫu

- kon mún lèm siu mẫu_ cô bé đó nói

- ko được! Con chỉ cho cha ngắm thôi

- làm cha rồi mà y như con nít

- ha ha,xem bà kìa! Mới làm mẹ mà y như bà nội á!

“Rắc rắc” bà mẹ bẻ tay. Thì...tiếng cửa mở ra. Tên người hầu Zabuza bước vào với vẻ hốt hoảng,nói:

- thuyền!!thuyền...bị vỡ mãn tàu rồi! Thưa ông Kizashi,bà Mebuki

- cái gì?_'2 người quanh phắt lại

- hình như đâm vào đá!...2 người đi ra đi! Nhanh lên!

- bế Saku chan ra nhanh lên!!_ ông ta hét

- vâng

Cả 3 người đi ra. Nước ngập lên láng thuyền. Hình như...có bão? Sấm chớp đánh đùng đùng. Mưa lớn. Buồng thuyền bị gãy,sập xuống. Mọi người nhanh chân lấy thuyền. Bà Mebuki và Ông Kizashi chạy nhanh xuống thuyền. Nhưng...đáng tiếc thật. Thuyền cứu hộ bị đứt dây làm cho bé Sakura trượt xuống. Cô oà khóc. Hên rằng bà Mebuki hét lớn với cô Tsunade:

- giữ con bé cho tôi!!! 19 năm sau!! Nhất định tôi sẽ tìm ra 2 người!!! Hãy bảo vệ nó_ bà ta oà khóc tay luyến tiếc nhìn đứa bé

- vâng!!

Tsunade ngó nhìn xung quanh. Chẳng có thuyền cứu hộ gì cả. Cô ta chợt nhớ có cái thùng ( mấy cái thùng đựng rượu hay có trong lucky luck ý)! Đúng rồi!

Cái thùng. Cô ta cố đi thật nhanh chạy vào phòhg. Rồi người đàn bà đó bước vào trong chiếc thùng cùng đứa trẻ,đậy chặc nắp lại. Thuyền vơx ra,cuốn theo chiếc thùng đựng chứa 2 sinh mạng bé nhỏ

“Rào..rào” người phụ nữ đó tỉnh giấc. Ló nhìn ra,đây là đất liền. Cô ta tháo chiếc nắp ra. Đứa trẻ cùng còn sống nhưng...nhịp tim yếu. Cô dùng y lực của mình. Và đứa trẻ đã có lại nhịp đập bình thường. Nhưng...con bé mất trí nhớ?!

Cô bất lực...đành đưa con bé vào cô nhi viện. Nhưng ko nỡ lòng rời xa. Cô ở lại làm mẹ của bầy nhỏ mồ côi. Và từ đó cô gặp anh, Sasori!

----

- hức hức!..._ bà mebuki đang ngồi trên ghế ngắm nhìn cảnh vật ngoài ban công

- mebuki à..._ ông kizashi vỗ về an ủi

- nhà chúng ta giàu thật! Ông làm giám đốc công ti lớn. Nhưng chúng ta ko có hạnh phúc!

- anh biết... Anh sẽ cố tìm ra con...

- nhưng...với hàng nghìn tỉ đứa trẻ thì làm sa-

- nó sẽ có cái bớt hoa anh đào ở bàn chân và...có mái tóc hồng đặc biệt!

- em sẽ tin...

- hãy tin ở anh!

- vâng

------

- Mẹ Tsunade ơi! Tại sao con có cái bớt kì lạ này ở chân cơ chứ? Nó có hình hoa anh nữa cơ chứ?_ cô bé tóc hồng hỏi

- Sakura à...cái đó là do con đụng vào...cái gì đó thôi_ bà tsunade nói

- ồ

----

Hết rồi đó! ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.