Sasuke nhìn cô, vẻ vô cùng ngạc nhiên, lẫn vui. Đôi đồng tử giản ra quá mức. Chiếc miệng khoé máu ấy, nói lấp bấp:
- e..em? Nói đc?
Cô chẳng nói gì. Anh nhìn cô,cười hiền. Rồi nói:
- áo quần nè...
Ném cho cô bịch áo quần. Cô cầm đại bộ nào rồi bươcs vào trong phòng tắm. Bộ đồ cô lấy...lại là...chiếc áo vô cùng biến thái. In hình chiếc áo “lót” còn thêm cái quần jean==chuẩn bị ra đổi thì. Cô nghe được cuộc điện thoại của Sasuke
-Orochimaru! Tôi có chuyện muốn hỏi
-...(có chuyện gì?)
-Sakura...bệnh nhân lần trước. Đã nói được. Thế là biểu hiện gì?
-...(vẫn chưa phải là biểu hiện tốt! Chỉ cần thấy được nụ cười. Là bệnh tình được đi theo hướng tốt!...tôi rất tiếc. Chẳng qua đây là, dây thần kinh được tác động mạnh...)
- vâng!..._ giọng anh lộ vẻ thất vọng
-...( thế còn chuyện cuốn sổ, mấy bữa tôi nói?)
- xém nữa tôi quên
-...( nếu cậu quên thì bệnh nhân sẽ ko...tiến triển đc)
- vâng
-...( tôi tắt máy)
Tút tút
Anh thở dài ngao ngán. Đưa cánh tay bị bó băng 1 cách khá là...vụng về. Anh đưa nó lên,ngắm, miệng khẽ nói:
- vẫn ngốc như xưa? Ngay cả cách bó băng thôi...nhưng tôi thích thế!
Cô nhìn anh qua khe cửa. Chợt tim cô sáng lên tia ấm. “ mày sao thế? “Inner sakura hỏi cô
- tao..tao cũng chẳng biết
- đây là lần đầu tiên tao thấy. Trái tim của mày nó lại nhói lên tia ấm. Qua nhiều năm rồi... Vạy mày vẫn còn tình c-
- KO! Ko bao giờ có chuyện đó!
- hết hồn chim én!
-...
- sakura!
-..
- Sakura!!!
-...
- xin mày đừng làm tao sợ! Pờ li!( please)
Cô đi ra. Anh nhìn cô vẫn chiếc áo khoác đos( coi lại tập trc). Vì 1 phút biến thoái. Anh nhìn vào ngực của cô. Cô cũng chả để ý. Tiến tới chiếc cửa tủ( chiếc cửa tủ nó nằm trước mặt của Sasuke). Cô lúi húi( chổng cái vòng 3 vô mặt anh nhà) “ ch..chết tiệt, sao cô ấy cứ...hizz chịu ko nổi nữa!!” Anh khẽ lầu bàu. Cô cúi người xuống, tìm chiếc áo mới. “ á! Chịu ko nổi nữa!!!” Anh hét. Cô quay đầu lại, tỏ vẻ khó hiểu. Anh chạy tới chỗ cô. Đè cô xuống giường. Rồi hôn quyết liệt. Rồi anh khám phá vùng trên. Giờ tới phần dưới. (Tuôi ko bít viết sao, nói chung là chuẩn bị đưa chìa khoá vào ổ khoáT.T) thì cô hét lớn:
- Đừng!
Anh thì bất chợt bị kéo ra bởi cơn lốc ham mún. Anh nhìn cô. Cô vẫn khóc. Rất lớn... Nc mũi bờ lu bờ loa. Anh đứng dậy. Buông câu:
- cô cũng có lương tâm! Ko dụ tôi phải thử hàng kém chất lượng!
Rồi anh đi xuống bếp. Còn cô,vẫn khóc. Cô chán ngays phải vào phòng tắm, để thay lại bộ khác. Nhưng cô vẫn lấy chiếc áo thun dài. Rồi lê xác tới giường. Lấy chăn quấn khắp người. Cô khóc, khiến chiếc chăn ướt nhẹp.
.
..
...
Anh mở cửa. Giờ mắt cô ko khóc nữa. Nhưng thay vào đó là đôi măts xanh u sầu. Thà cô khóc còn hơn để khuôn mặt này cho anh ngắm!