Sakura tỉnh giấc. Trước mắt cô là 1 nền trắng. Khẽ rung tay. Thì cô nhận được 1 luồng ấm. Đó chính là... Fujimoto?
Cô nhìn anh, mái tóc hồng bị rối. Đôi mắt thâm. Sao Sakura lại cảm thấy tội lỗi?
Cô nói:
- Fujimoto, anh dậy chưa?
Thì anh ta im lặng. Rồi đưa đầu lên, 1 cách từ từ. Nói 1 cách ngạc nhiên:
- nói...nói được?! Em...em nói đc?!
- ưm... Fujimoto nè, e-
- e hèm, Kun?
- ưm, Fuji kun. Em tỉnh lâu chưa?
- 4 tiếng
- còn... Sasuke?
-..._ mắt anh đượm buồn_ thiếu máu, thuộc nhóm B(tuôi hok có bít). Nên Sasori, đã truyền máu cho nó.
Quay trở về...
( à Fujimoto tới ròi nha) Vị bác sĩ bước ra. Nói giọng gấp gáp:
- thưa,anh Fujimoto! Anh Sasori, bà Tsunade. Bệnh nhân Sasuke mất máu nhiều. Bệnh nhân thuộc nhóm B. Cần gấp m-
- tôi!_ Sasori đứng dậy_ tôi sẽ...truyền máu cho Sasuke
- sasori... Con?_ bà Tsunade ngạc nhiên hỏi
- hừm..._ Fujimoto ngạc nhiên. Hừm nhẹ
- con đã chắc chắn! Vì ước mơ của con đó chính là làm cho Sakura hạnh phúc. Nếu con có chết đi...con cũng cam lòng!
- ừm_ Tsunade nhìn trầm ngâm cậu
- hãy dẫn tôi đi!_ Sasori bước tới vị bác sĩ
- nhưng...cậu sẽ chết! _bác sĩ nói
- thế cũng được!_ cậu quyên quyết nói
- hừm...thế ta đi!_ vị bác sĩ nói giọng khá ngạc nhiên
...
Trở về hiện thực...
- Sasori... _ Sakura nhìn buồn Fujimoto
- ta tới phòng bệnh đi. Chắc giờ hắn ta cũng tỉnh!
- tỉnh?
- à...chắc chưa đâu!
- đi!
Rồi cả 2 đi vào phòng bệnh của Sasuke. Tsunade nhìn trầm ngâm giường bên cạnh giường Sasuke. Giường của Sasori nằm song sonh với giường Sasuke.
2 con người...
Chung 1 người yêu...
2 định mệnh...
Như 2 con thuyền
Trôi lử lơ
Dưới dòng chảy
Của dòng định mệnh...
Em... Như cơn lốc định mệnh
Liệu 2 con thuyền đó...
Cuốn vào trong đó...
Ai sẽ sống? Còn ai sẽ chết?
Trò chơi đã bắt đầu từ lâu...
Có tên...
“ Trò chơi của định mệnh...”
Người chết, người sống...
Trò chơi ác quỉ!
Con thuyền của 2 người...
Con trai
Yêu cùng cô gái...
Mong muốn rằng...
Chiếm được
TRÁI TIM!
Của ai đó!?
Ồ...
Là của cô gái
Nó thuộc về ai?
1 người mà cô con gái đó yêu
Chọn cách hi sinh
1 người mà yêu cô gái...
Chọn cách chết đi
Chỉ cần người mà cô con gái yêu...
SỐNG!
Thật có nhiều cách để yêu...
“ mãi ko chọn anh...”
Dòng chảy định mệnh đó...
Ôi! Sao giống hệt...
Trái tim của cô con gái
Rất khó để yêu ai!
Rất khó để quên đi ai đó!...
Rất khó để hết yêu...
“ Tôi chán ngấy cô!!!”
Đau...tim của cô gái
Chợt nhói lên
Nhưng đứa con trai...
Còn đau hơn...
Liệu ai sẽ?...
Sống sót quay về...
Sasuke ngồi trầm ngâm trên thành cửa sổ của phòng. Mặt Tsunade buồn bã nhìn Sasori. Anh ta đang nằm đó. Sakura bước tới chỗ Sasuke. Mắt cô long lanh, nói:
- Sasuke? Anh...
Hắn ta( bữa naoy tuôi nó Sặc là hắn, còn đào là nó nha) quay đầu từ từ nhìn nó. Nhìu mày, hỏi khẽ:
- tôi...có biết cô?
Cảm giác của nó như thưs gì đó nặng hàng ngàn tấn đè nặng lên vai. Mắt nó ứa nước mắt, tay chỉ về hắn. Nó lấp bấp nói:
- An..h ko phải Sasuke!
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, vẻ khó hiểu, nói:
- Sasuke? Là cái gì? Có ăn được ko?
-...
Nó oà khóc. Lao vào hắn. Ôm thật chặt. Nó khóc, thét:
- em xin lỗi! Nếu ko...ko phải do em! Hức hức! Anh sẽ...hức ko như thế này. Xin lỗi! Sasuke!
- cô làm gì tôi? Mà phải xin lỗi? Nhưng tôi có quen biết với cô ư?
Chợt tim nó nhói... Nó buông hắn ra. Mắt nó vẫn tuôn ra những giọt lệ. Nó buồn...nó đau! Nhưng nó biết rằng, lúc trước hắn đau hơn nó, nhưng nó đau có biết? Nó nói:
- em là... Haruno Sakura! Còn anh là... Uchiha Sasuke! Chúng ta yê-
- chỉ là bạn!_ Fujimoto cắt ngang
-..._ nó đượm buồn. “ cút đi!” Lời nói mà nó buông ra, khiến hắn đau. Liệu nó có nhớ?
- ồ...là bạn! Hèn gì khi cậu ôm tôi,khiến tôi thấy quen! Thì ra là thế_ hắn xoa cằm
-..._” bạn ư? Tôi?” Hắn đã xưng hô thế với nó! Sao tim nó đau...rất đau? Cảm giác cái gì đó chặn ở họng mình lại, đắng chát. Có cái gì đó ngăn lại đôi mắt này. Có cái gì đó chặn lại những dây thần kinh của nó.
Thì Tsunade lên tiếng:
- Bệnh nhân này bị mất trí nhơs thưa tiểu thư Haruno! Chúng ta phải về!
Nó nhìn bà ta. Nói:
- đừng có gọi tiểu thư!
- vâng tiểu thư!_ bà vẫn giận nó
- thôi mà..._ nó cúi mặt xuống
- chúng ta đi thôi!
Nó bị bà ta lôi đi. Kéo lên xe Phantom. Fujimoto bước vào. Nó lặng lẽ nhìn ra ngoài kính xe. Những ánh mây hồng... Những ánh nắng của hoàng hôn. Chúng nó vẫn cứ như thế... Sao nó muốn thành những đám mây. Lơ lửng. Ngắm nhìn mọi thứ!...đi khắp nơi. Cứ lặng lẽ thành mưa. Chẳng ai biết gì cả. Ôi!... Sao nó muốn thế cơ chưs?
Fujimoto nhìn nó. Anh cũng đau mà... Chứ đâu phải chắc có nó! Cái cảm giác có cái gì đó đâm mạnh, rất mạnh,chợt đến rồi lại chợt đi. Chỉ vì lời nói,hành động của nó. Hành động lạnh nhạt, vô cảm đêns phát sợ. Lời nói...nó đâu có biết nói? Thà nó chửi rủa anh cái gì cũng được, nhưng...đừng im lặng như thế! Cái cảm giác mà anh phải chịu, đau, nhói, yêu, ghét, thích,... Anh hệt người đa cảm xúc. Đau vì nó. Nhói vì nó. Yêu nó. Ghét nó. Rồi lại thích nó? Anh biết rằng:“ Thà yêu người yêu mình, chứ đừng yêu người mình yêu” anh biết chứ. Yêu nó,anh chỉ đau....nhưng sao vẫn đâm đầu vào đó? Ôi! Yêu...là cái thứ ngọt ngào nhất. Nhưng dân gian có câu:“ mật ngọt chết ruồi” quả ko sai
Chiếc xe dừng lại. Đi vào bên trong. Căn nhà nhìn thật ấm cúng. Nhưng đó chỉ là vẻ bộc của riêng căn nhà. Bên trong...lạnh lẽo, âm u, đáng sợ. Y như chủ của căn nhà, Haruno Sakura. 2 ông bà, Haruno Kizashi, Haruno Mebuki...đã chết từ năm ngoài. Vì bệnh tim... Và từ đó nó ít nói hơn. Ko những chịu cái đau của cái thứ được gọi là tình yêu. Mà cũng chịu cái đau của cái thứ mà mất đi người thân. 2 nỗi đau chèn ép con tim bé nhỏ của nó. Tại sao cơ chứ? Nó đã làm gì sai? Đc sống cùng cha mẹ chỉ vỏn vẻn 3 năm! Tại sao?... Tại sao? Nó lại đau. Khi vào căn nhà. Nó bỗng muốn tìm lại hơi ấm đó. Cái mùi hương mà mẹ nó nấu. Cùng những lời ghẹo của ba. Tiếng cười của mấy nhóc hàng xóm. Nó muốn. Muốn lắm. Nhưng thời gian. Thời gian ko đợi ai? Cũng chẳng ai đợi nó. Trôi qua 1 cách tàn nhẫn. Thời gian thật tham lam. Lấy đi ba nó, mẹ nó. Lấy tất cả... Chỉ chừa cho nó nỗi đau, nỗi nhớ nhung. Nó muốn khóc thật to!!! Muốn thét lên!!! Muốn lắm... Nhưng chẳng được. Tối nào cũng nằm trên giường mà khóc, mà đâu có dám khóc to,chỉ thút thít,nỗi đau lại dâng lên nó,nó đã khiến Chiếc gồi ướt đẫm. Ngắm trăng, sao. Chẳng ai hiểu nó. Ko 1 ai, nhưng nó đã lầm. Vẫn có ai đó, hiểu nó. Nhưng vẫn ko nói. Chỉ lặng lẽ đứng đos. Cũng muốn chia sẻ nỗi buồn. Nhưng ko thể... Nó đâu có biết? Nó yêu điên cuồng. Rồi cũng nhận lại đau đớn. Nó thích điên cuồng. Rồi cũng nhận lại sự nhớ nhung, tiếc nuối. Mày thật tàn nhẫn! Thời gian...
Tại bệnh viện Konoha Senju...
- ấy!_ cô gái có mái tóc hồng nhạt bii té xuống( nhìn trển)
- chậc..._ hắn ngã nhào xuống
Rồi cô ta cầm nạng đứng lên. Đưa tay ra. Cười với hắn ta. Rồi kéo hắn lên. Cô gái đó nói:
- ồ ố...mỹ nam?
- hn?
- nạnh nùng quá ông anh!
- ông anh?
- thì sao?
-...
- sao thế?
- làm quen?
- được thôi_ cô ta cười
- Uchiha Sasuke!
- etou... Hanato Kobato.
- hửm...trong xinh nhỉ!_ tính biến thái trỗi lên
- thăng kìu
Rồi cả 2 quen nhau. Kobato bắt đầu có cảm giác với Sasuke?
Hôm đó. Nó làm mấy món để làm hắn nhớ ra. Nó làm Tteobokki, cơm cuộn, bánh bột chiên, rồi cơm trộn và tất nhiên ko thiếu mì tôm
Nó hí hửng đi tới bệnh viện
Thấy cảnh hắn ta với Kobato đang nói chuyện rôm rả. Dù nó có quen hắn, hắn cũng ko nói nhiều như thế. Bỗng có cái gì đó nổi dậy trong người nó. Ghen?!
Đợi cô gái đó đi. Nó bước vào. Nhưng nó ko có cam đảm bước vào. Đứng đó 15 phút. Rồi nó cố bước vô. Để giỏ thức ăn đos. Rồi mỉm cười với nó. Khẽ nói:
- em yêu anh...
Rồi nó ngắm nhìn nó. Ôi sao đẹo thế cơ chứ? Mái tóc xanh đen, đôi mắt phượng hoàng, làn da trắng. Nó nhìn hắn bằng cặp mắt dịu dàng. Và điều đó ko lọt qua mắt... Kobato. Cô ta nổi lòng muốn chiếm anh! Uchiha Sasuke!!!
Rồi nó bước đi. Cô ả bước vào. Khẽ lay hăns. Nói:
- em có làm chút đồ ăn cho anh nè!
Hắn lớ mớ ngồi dậy. Cô ta lấy đũa gắp miếng Tteobokki cho hắn. Hắn ăn. Mặt mơr to ra. Sao...quen?
Ăn cái gì cũng quen, ngon. Hắn nói:
- em làm ư?
- à...ừ! Em làm mà!
- hn
Tối đó, như thường lệ nó nằm khóc. Nhưng lần này to hơn. Nó cắn chặt gối. Khóc...khóc hoài
----
Tuôi sò ri mấy bợn trẻ thẳng thắn nha. Mấy bợn tinh thiệt á...con em họ nó vita. Với lại...nó hơn tuôi 1 tuổi rưỡi. Nhưng vít thì cũng như tuôi vít. Nên 2 tập đàu nó vít vì khi í tuôi chế nc sôi nên bỏng tay. Tuôi đọc nó vít. Còn tập trc. Tuôi dặn kĩ rồi lấy xe đạp đi học ==” vì ko mún lỡ hứa. Tuôi định ngày naoy ra, nhưng nó tới chơi. Tuôi đành đưa nó vít. Dặn kĩ. Là vít qua loa thuôi, đừng thêm mắm hay muối gì nữa là đc. Ai dè...nó chế theo kĩu của nó. Phũ... Tuôi đang oánh nó bầm dập ròi nà. Nên tập nay hưi dài tý. Sò ri.
~ hãy bị cơn lốc xoáy haiyan cuốn đi. Để lại hàng tỉ cái vote với hàng tỉ cái cmt. Rồi lần sau tới típ nhaoaaa