Trên xe buýt vắng tanh, một cô gái ủ rũ ngồi tựa đầu vào cửa kính. Đôi mắt xanh lục bảo không thấy đâu vẻ năng động mọi ngày nữa, thay vào đó là sự bối rối, băn khoăn.....
Đây là lần đầu tiên trong đời Sakura rơi vào tình trạng cảm xúc bất ổn định thế này và tất cả là nhờ cái vị khách không mời mà đến kia!
Đầu tiên là chẳng nói chẳng rằng, đùng một cái xuất hiện trước mặt người ta, hại nàng suýt nữa vào viện vì nhồi máu cơ tim. Không sao, cái này nàng tạm nuốt được, kể cả vụ ngang nhiên bị "bắt cóc" đưa đến nhà hàng 6 sao nữa. Không vấn đề, đằng nào đồ ăn cũng vào mồm mình, mình cũng chẳng thiệt xu nào cả!
Rồi thì sau đó bị "thẩm vấn" suốt 4 tiếng đồng hồ, nói đến mỏi cả miệng, cạn kiệt nước bọt. Vẫn ổn, đằng nào nói cho bà chằn này nghe cũng không sao, dù bị hăm dọa một chút nhưng Sakura biết bà cáo cụ này sẽ không tiết lộ tung tích của nàng với "họ" đâu!
Bữa tối dài dằng dặc hôm đó có lẽ cũng chỉ như buổi họp mặt bạn bè thôi nếu như Ino không đột ngột nói đến một chuyện chẳng liên quan gì cả, nhưng chính nó lại làm đầu nàng loạn cả lên cho đến giờ.....
***** Flashback *****
- Hình như tên Uchiha đại tổng kia có ý gì đó với cậu thì phải? - Ino chống cằm, nở nụ cười thích thú quan sát sắc mặt biến đổi như tắc kè hoa của Sakura.
Nói giống tắc kè hoa cũng không sai lệch là mấy vì khuôn mặt vốn đang bình tĩnh của Sakura nay gần như đã chuyển đúng qua bảy sắc cầu vồng. Nàng vội vàng lắp bắp phủ nhận:
- Đ.... Đâu có.... Cậu hoang tưởng à? Cậu nhìn ra điểm nào là anh ta thích tớ chứ? Hay là lại suốt ngày đeo kính râm ra vẻ ngầu đến nỗi đui rồi hả? - nàng cười gượng gạo trêu ngược lại.
- Tớ có nói là anh ta thích cậu đâu! Làm gì mà chưa đánh đã khai thế hả?
- Tốt nhất là cậu đừng có nghĩ linh tinh! Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu! - nàng nghiêm túc nói.
- Oh come on, Veron, don't be so serious! - Ino cười phá lên, nói ra một tràng tiếng Anh.
(Dịch: Ôi thôi nào, Veron, đừng có quá nghiêm trọng như vậy!)
Sắc mặt Sakura vẫn không khá lên được chút nào, thấp giọng trừng mắt nói:
- Ino, đây là nước Nhật, làm ơn nói tiếng Nhật giùm cái! Và, hiện giờ tên tớ là Sa-ku-ra!
- Tại sao cậu cứ làm ra vẻ khó chịu khi nhắc đến anh ta thế nhỉ? Cậu ghét anh ta lắm à?
- Tớ....
- Thôi khỏi cần nói, biết thừa là cậu có ưa ai bao giờ đâu! - Ino lập tức tự trả lời.
- Biết thừa còn hỏi!
- Nhưng mà thật lòng mà nói, tớ nghĩ chắc chắn hắn có tình cảm với cậu!Sakura thở dài chán nản, đến cãi lại cũng thấy lười.- Sakura, cậu vẫn cứ mãi ngu ngơ như thế sao? Sao cậu không thể thấy rằng hắn ta có tình ý với cậu nên mới thường xuyên tiếp xúc thân mật với cậu, còn giúp đỡ cậu đủ đường à?
- Đàn ông thì thằng nào mà chẳng thế, lúc vui thì trò gì chẳng làm ra, chơi chán rồi là bỏ ngay ấy mà! Không tin cậu cứ đợi đấy, khoảng một tháng nữa bọn tớ sẽ lại như người xa lạ cho mà xem! - nàng không mặn không nhạt nói, biểu cảm hờ hững không quan tâm, ánh mắt có chút cô đơn hướng ra ngoài cửa kính, ngắm khung cảnh đường phố về đêm của Tokyo.
- Uchiha Sasuke không phải là loại đàn ông như vậy đâu! - Ino cực kì nghiêm túc khẳng định - Cậu là người phụ nữ đầu tiên anh ta chạm vào đấy!
- Thì sao? Chẳng qua là hứng thú nhất thời thôi, chẳng phải tình cảm nam nữ gì cả! - miệng nói nhưng mắt Sakura vẫn dán ra ngoài cửa kính.
- Nếu là yêu thật thì sao? - Ino vẫn kiên nhẫn gặng hỏi.
Trong đôi mắt lục bảo có thoáng qua tia dao động nhưng rồi nhanh chóng về lại vẻ lãnh đạm.
- Không quá một tháng!
Ino có chút mệt mỏi nhíu mày. Cứ tưởng bốn năm rồi cô bạn này sẽ thay đổi một chút khi được tiếp xúc với xã hội ngoài, không ngờ cũng chẳng tốt lên được là bao. Từ nhỏ, à không, phải là từ khi sinh ra, Sakura đã có cái tư tưởng: "Tình yêu là cái thứ giả dối, không bền vững nhất trong cái thế giới này!".
Nàng không tin vào tình yêu, mấy cái loại yêu đến chết đi sống lại, cả đời chỉ chung tình với một người, không có người thứ hai thì chỉ có trong phim truyện mà thôi!
'Kiểu này thì thằng kia còn khướt mới cưa nổi Sakura! Khổ thân thằng bé.....' Ino thầm cảm thán.
- Cậu biết chuyến đi này của tớ là vì cái gì rồi phải không, Ino? Anh ta không đạt tiêu chuẩn của tớ nên loại đi! - Sakura nhàn nhạt nói.
- "Tìm được một người yêu con người thực sự của mình chứ không phải thân phận hay sắc đẹp của mình", không phải anh ta đạt tiêu chuẩn đó thôi? - Ino khó hiểu thắc mắc.
- Không phải, anh ta cũng giống như lũ đàn ông khác thôi, chỉ yêu sắc đẹp.... - nàng cười nhạt, nhẹ giọng nói.
'Bà đây cáu rồi nhé!' Trước sự cứng đầu của Sakura, Ino bắt đầu khó chịu mất kiên nhẫn. Cô đây vốn không phải loại thích giúp đỡ, nói tốt cho người khác cái gì nhưng đây là bạn thân nhất của cô. Mà đã là bạn thì làm sao Ino đành lòng để nàng vì cái tư tưởng sai lệch kia mà đánh mất một người đàn ông tốt như vậy!!!
- Sakura, tớ không biết ai nhồi nhét cái tư tưởng tình yêu không có thật kia vào đầu cậu nhưng mà nghe cho kỹ đây! Cậu sẽ không bao giờ có thể tìm được người đạt tiêu chuẩn nếu cứ đóng kín lòng như vậy! Còn về Uchiha.....
Lại xoay đến vấn đề này, Sakura mệt mỏi muốn cãi lại thì bị ánh mắt sắc bén của Ino trừng cho giật mình.
- Đừng có ngắt lời tớ! Cậu mới chỉ quen hắn được có tuần, còn tớ đã biết hắn bốn năm rồi, không có bí mật gì của hắn là bà đây không biết cả nên đừng có cho mình là Thánh phán gì cũng đúng, nghe Thánh hàng hiệu đây phán cho mà nghe! Cậu chính là người mà hắn chờ đợi suốt bao lâu nay, không phải một năm hay hai năm mà là đã từ rất lâu rồi, lâu hơn bất kì ai có thể tưởng tượng!***** End Flashback *****
"Chờ đợi từ rất lâu rồi"? Thế là sao chứ?
Sakura cắn môi nhăn mày suy nghĩ. Nàng không hề muốn nghĩ tới những lời Ino nói nhưng chúng cứ bám dính trong đầu nàng, cứ lặp đi lặp lại nhức hết cả óc! Hơn nữa..... một phần trong nàng nảy sinh tin tưởng đối với điều đó..... Trước đây nàng cứ có cảm giác quen thuộc với từng hành động, tiếp xúc của hắn.....
Cũng đã có lúc nàng có ý nghĩ...... muốn yêu hắn nhưng không hiểu sao mỗi khi đó, lòng nàng liền dâng lên cảm giác chua xót, đau đớn khó tả.....
Nàng cũng muốn có được tình yêu đôi lứa như bao người khác nhưng lại sợ rằng khi có được rồi thì sẽ đánh mất nó..... Nàng rất sợ bị phản bội, sợ bị tổn thương.....
- Cô gái, cháu không định xuống bến à? - Thanh âm trầm ổn của bác tài đánh thức Sakura khỏi dòng suy nghĩ.
Lúc này nàng mới giật mình nhìn ra toà nhà cao tầng với khung cảnh quen thuộc ngoài cửa kính. Nhanh như vậy đã đến nơi rồi á? Hoặc là nàng đã ngồi thẫn thờ ở đây bao lâu rồi còn không biết? Trên xe buýt cũng chỉ còn lại có mình nàng là hành khách cuối cùng.
- Cô gái, cháu có tâm sự gì sao? - bác tài quan tâm hỏi.
- Dạ không.... Sao bác lại hỏi vậy?
- Vì xe đã dừng được 10 phút rồi mà cháu thì vẫn ngồi im như vậy nhìn ra ngoài.
-.... - Nàng im lặng, thầm ngao ngán, cảm thấy thật thất vọng vì bản thân cũng có lúc như con tự kỉ thế này....
Sakura chào tạm biệt bác lái xe, cảm ơn bác vì đã kiên nhẫn ngồi chờ con tự kỉ như nàng rồi xuống xe.
Xe rời đi, còn nàng thì vẫn đứng đó. Đường phố yên tĩnh vắng bóng người, ánh đèn vàng mập mờ chẳng giảm bớt được cảm giác kinh dị buổi đêm trên phố, bầu trời đen thẳm, gió thổi từng đám mây u ám che khuất đi mặt trăng lưỡi liềm, báo hiệu cho một điều gì đó chẳng lành sắp xảy ra.....
- Cô em, nửa đêm không về nhà, đứng ngoài này làm gì? - Đằng sau lưng Sakura truyền đến giọng nói lè nhè, dâm đãng của đàn ông....
Nàng quay người, liền nhìn thấy ba thằng to cao lực lưỡng, đầu hói, mặt thô tục, người xăm trổ đầy mình. Loại này chỉ nhìn qua cũng biết là bọn côn đồ, đầu đường xó chợ, chuyên đi... con gái nhà lành ở ngoài một mình lúc đêm hôm khuya khoắt.
Và Sakura cũng thuộc loại con gái nhà lành đang ở một mình này, thậm chí còn trong loại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, thằng nào cũng muốn.... Nguy hiểm đang ở ngay trước mắt, vậy mà....
- Tất nhiên là tôi đi chơi về muộn rồi! - Sakura thản nhiên trả lời, còn "ngây thơ" hỏi lại - Các anh ở ngoài này làm gì vậy?
Tên đứng giữa, cũng là kẻ cầm đầu, có hơi bị sốc trước vẻ bình thản của cô gái này. Theo như kinh nghiệm của hắn thì đúng ra nàng phải la hét thất thanh, cầu xin tha thiết rồi bỏ chạy chứ??? Hắn còn chưa kịp định thần lại thì Sakura thản nhiên đi tới vỗ vai hắn, giọng vui vẻ như gặp lại bạn cũ lâu năm nói:
- Không làm gì đúng không? Vừa hay tôi đây cũng đang chán không biết làm gì! Chi bằng anh em mình đi bar làm ly rượu với mấy ván bài giết thời gian, OK?Mặc dù là hỏi nhưng không đợi bọn họ trả lời, nàng đã kéo cả ba đi bộ đến quán bar gần nhất.
Ba tên, sáu con mắt trợn tròn, ba cái mồm không ngừng há to kinh hãi. Vốn định đi "trêu đùa" người đẹp này, ai ngờ lại bị người đẹp kéo đi bar chơi bài uống rượu, đây là trường hợp đầu tiên kể từ khi bọn chúng hành nghe côn đồ, cướp bóc đấy!
Cả bọn định đến đấy rồi mới giở trò sau, nào ngờ....
---- 2 tiếng sau ----
"Trăm phần trăm, sữa tươi nguyên chất trăm phần trăm, mỗi ngày mỗi ngày!!!" (Quảng cáo sữa vinamilk)
"Con chim non, trên cành cây, hót líu lo, hót líu lo! Em yêu chim, cô giáo em! Cô hay cười, mắt cô long lanh, cố rất yêu bố ơi bố là tất cả! Bố là một con vịt xoè ra hai con thằn lằn con đùa nhau cắn nhau đứt con chim non, trên cành cây.... Bla bla...."
"Con tắc kè màu xanh màu đỏ, em bắt về, em nấu cà ri! Đem đến trường mời cô mời bạn, tình nồng thắm như nồi cà ri!"
"Ngồi buồn lại cắn móng tay.... Cắn xong rồi lại cắn móng chân.... Ngồi buồn lại cắn móng chân.... Cắn xong rồi thấy đời buồn hơn....!
.....
Phần trên chỉ là trích đoạn của đoạn video chiếu lại độ điên của giới trẻ hiện nay.....
Trong phòng riêng của quán bar đang diễn ra cảnh tượng hết sức sôi động. Một cô gái trẻ cùng ba người đàn ông dân côn đồ chính hiệu cầm ly rượu, say tí bỉ nhảy múa tung tăng ca hát khắp phòng. Tại sao nó lại thành thế này?
Nguyên nhân rất đơn giản. Sakura cùng ba người vào quán bar, chơi luôn cả phòng riêng, gọi một đống chai vodka vào. Nàng rót rượu vào ly rồi thách thức:
- Thế này đi, tôi với các anh thi uống rượu. Nếu tôi thắng thì các anh phải ngồi uống tiếp với tôi, nếu tôi thua thì các anh muốn làm gì thì làm, OK?
Ba người đồng ý không chút do dự, cứ nghĩ rằng một cô gái "liễu yếu đào tơ" như nàng đây thì làm sao thắng nổi. Kết quả.....
10 phút sau.
- Làm gì mà gục nhanh thế, bà đây còn chưa uống chán mà? Tiếp!!! - Sakura mặt hơi ửng đỏ, càu nhàu huých vào tên cầm đầu gục trên bàn cho hắn tỉnh rồi uống tiếp.
Ba người lần thứ N thua, mắt rơm rớm nước, nhận rượu uống. Không ngờ nàng chơi bài giỏi thế, tấn, tá, tiến, ăn gian nói dối, ba cây,.... thắng hết!
30 phút sau.
Chơi bài chán rồi, cả lũ tựa ghế sofa, nhâm nhi ly rượu, thở dài tâm sự.
- Anh đây bỏ nhà đi bụi năm 10 tuổi, phải đi móc túi khách du lịch để kiếm sống, rồi gia nhập xã hội đen năm 12 tuổi. Bây giờ nghĩ lại, mình từng làm bao nhiêu việc xấu, hại người hại ta, tôi hối hận quá..... Hức hức..... - Kẻ cầm đầu day dứt, nước mắt dòng dòng nói, còn xúc động quá mà oà khóc, làm hai người kia cũng không khỏi suy nghĩ lại những việc mình từng làm mà khóc theo.....Sakura thở dài, tốt bụng đưa cho họ hộp khăn giấy, vỗ vai họ, nhẹ giọng an ủi như một người bạn:
- Người anh em, bà hiểu mà! Bản thân bà đây cũng bỏ nhà đi bụi năm 16 tuổi, tìm đến một chân trời mới....
1 tiếng sau.
Sau phút giây tâm sự "cảm động", cả bốn bắt đầu chuyển sang "làm thơ nghệ thuật".
"Đời là bể khổ, nổ là bể đầu, quay đầu là bờ, ai ngờ vực thẳm!"
"Đời bất công nên cọng lông không bao giờ thẳng. Đời bất bình đẳng nên đừng cố vuốt thẳng cọng lông." (Trích lời bạn Vũ Minh Trang - con bạn thân au)
"Cuộc đời thật lắm bất công, thằng năm hộp sữa thằng không hộp nào!"
"Con cò bay lả bay la,
Siêu nhân ném đá chết ba con cò,
Gần đó có một con bò,
Con bò nó đá gãy giò siêu nhân." (Trích 5S online)
Không liên quan đến chủ đề nhưng hay, chấp nhận! Tỉ số 100-0 nghiêng về đội "nhân vật của công chúng".
Và cuối cùng 2 tiếng sau là đang trong cuộc thi "The voice Japan", các bạn có thể lên google để nghe những bài hát chế của một thời học sinh oanh liệt, đến già vẫn nhớ!
Khi Sasuke tìm đến thì cả bốn đã say đến không biết trời đất là gì, trừ Sakura, thế mà vẫn còn cố cầm chai vodka vừa hát vừa uống.
Nói thật, Sasuke có hơi bị bất ngờ một chút rồi tức đến điên đầu. Hắn ngồi đợi suốt tối chờ nàng về. Nhưng đến tận tối muộn vẫn không thấy nàng đâu, gọi cho Ino thì cô bảo Sakura đã về từ lâu rồi mà. Nghe xong, Sasuke bắt đầu hoang mang, lo sợ, ra lệnh cho thuộc hạ lục tung cả Tokyo lên tìm nàng, còn hắn thì điên cuồng lái xe khắp cả thành phố mà vẫn không thấy.
Đến khi hắn định cho người mở rộng phạm vi tìm kiếm toàn quốc thì thuộc hạ hack camera báo lại rằng 2 tiếng trước nàng cùng ba người đàn ông vào bar rồi không thấy ra. Lúc đó, hắn có bao nhiêu là phẫn nộ, sợ hãi đến cực độ vì một người phụ nữ vào bar cùng ba tên côn đồ thì làm gì có gì tốt xảy ra! Sasuke liên tục tự trách mình đã không bảo vệ nàng chu đáo. Nếu có chuyện gì không may xảy ra với nàng, hắn nhất định không tha cho ba kẻ đó!
Ai ngờ.....
Vừa đạp cửa xông vào, hắn cứ ngỡ mình vào nhầm trại tâm thần, cho đến khi thấy nàng khỏe mạnh và còn nguyên vẹn thì lo sợ trong lòng mới tạm lắng xuống, nhưng phẫn nộ thì bốc cao ngút trời.....
Sakura đang hát vui vẻ thì bị tiếng cửa đổ thu hút chú ý, nhìn ra thì thấy hình bóng của kẻ hại dân hại nước hại cả nàng phải say đến mức này. Nếu là lúc bình thường, nàng sẽ không do dự mà quát mắng hắn cho hả giận rồi lờ hắn đi, nhưng đấy là lúc bình thường.....
- Í hí hí! Soái ca đến chơi đấy à? Vào đây, vào đây chơi với bọn tôi! Càng đông càng vui mà! Hí hí!!! - Sakura cười vui vẻ, nhiệt tình chạy ra ôm tay hắn, kéo vào phòng.
Sasuke vốn định mắng nàng một trận nên thân nhưng lại bị nụ cười đáng yêu của nàng làm cho mềm lòng không nỡ. Khi nàng kéo tay hắn, hắn liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người nàng, rồi thấy một núi chai vodka rỗng chất chồng trên sàn, không khỏi nhíu mày. Mặc dù biết Sakura tửu lượng cao, uống rượu như uống nước lã nhưng hắn vẫn không khỏi lo lắng, nhẹ giọng trách.- Sao lại uống nhiều như vậy?
- Có một tí thôi mà!
Sasuke bất lực thở dài, kéo nàng đứng lại, ôm vào lòng.
- Về nhà thôi, muộn rồi.
Lập tức, cơ thể nhỏ bé giãy dụa như điên, cố thoát khỏi vòng tay hắn, miệng chu ra bất mãn kháng nghị:
- Không về! Có chết cũng không về với anh!!! Ghét anh! Tôi muốn đi chơi!!! - Trong lúc vô tâm mà nàng đã nói ra lời như con dao đâm vào tim hắn.
Người ta nói lời lúc say là lời thật lòng nhất, nói như vậy..... Cơ thể hắn thoáng chốc cứng đờ lại, trong đôi mắt đen sâu thẳm vụt qua một tia đau đớn.... Sasuke đè nén lại đau thương, bây giờ không phải lúc, hắn kiên trì dỗ dành nàng.
- Ngoan, bây giờ về nhà nghỉ ngơi, mấy hôm nữa tôi sẽ dẫn em đi chỗ khác chơi, được không?
Nghe tới chơi, Sakura bắt đầu dao động một chút. Bộ não không vì rượu mà vội vàng chấp nhận, phải từ từ phân tích lợi thiệt cho mình đã....
Sau một hồi cân đong đo đếm, Sakura đành gật đầu đồng ý theo Sasuke về. Trước khi rời đi, nàng không quên vẫy tay chào tạm biết ba người đang ôm vai bá cổ hát "kìa con bướm vàng", bọn họ cũng vẫy khăn chào nào, nói giọng tiếng anh ngọng ngịu.
- Gút bai, xi ziu ờ gên!!! (Goodbye, see you again!!!) Sau này nhớ đến chơi nhé!!!
Vừa ra khỏi quán bar, khí lạnh cuối thu đập vào thân thể nhỏ bé, làm nàng không khỏi run lên, hai tay ôm lấy vai vì lạnh. Đầu óc nàng bắt đầu mơ hồ, hoa mắt, chóng mặt, đau đầu, buồn ngủ, bước đi chệnh choạng.
Nhận ra biểu hiện của nàng, Sasuke bước lại cạnh nàng, cởi áo khoác Âu, khoác lên vai Sakura rồi ôm nàng vào lòng, dùng thân mình làm điểm tựa cho nàng, đồng thời dùng thân nhiệt sưởi ấm cho nàng.
Có "cái lò đa năng" ở bên cạnh, Sakura không do dự dùng luôn, nhắm mặt ôm chặt lấy thắt lưng hắn, cái đầu nhỏ rúc vào trong ngực hắn, hưởng thụ hơi ấm, hương thơm bạc hà dịu nhẹ.
Tiếp theo, Sakura chẳng nhớ làm thế nào về được đến nhà, chỉ cảm thấy người nhẽ bẫng, có một đôi tay rắn chắc luôn ôm lấy nàng, mùi hương bạc hà đó cũng chưa bao giờ rời xa nàng.....
---------
Hôm sau, Sakura uể oải tỉnh dậy. Cơn đau đầu, mệt mỏi ập tới làm nàng cảm giác như có cả cái xe ủi vừa chèn qua mình.
Sakura khẽ cựa mình muốn ngồi dậy thì bỗng cảm thấy có cái đó nặng nặng đang ôm chặt thắt lưng mình. Nàng khó chịu nhích người khỏi nó nhưng nó còn ôm chặt hơn, bám dính vào Sakura, kéo nàng ngược ra sau, lưng bất ngờ đập vào "vật thể lạ"
Nhưng nàng không vì thế bỏ cuộc, kiên trì giãy dụa thoát ra khỏi nó thì "vật thể lạ" cứng cứng mềm mềm đằng sau lưng bắt đầu động đậy, dán chặt là tấm lưng Sakura. Trong lúc nàng đang rất bực mình, đầu óc chưa mấy tỉnh táo, thì một giọng nói lười nhác sau lưng vang lên làm Sakura cứng đờ người, mặt xanh lét.
- Vẫn sớm, ngủ tiếp đi.... - nói rồi, "nó" lại rúc vào mái tóc nàng, nhắm mắt ngủ tiếp.
Sakura sau vài giây bất động, cuối cùng cũng đủ dũng khí quay đầu lại nhìn "vật thể lạ" sau lưng. Không nhìn thì thôi chứ nhìn cũng chẳng thấy tốt hơn được bao nhiêu.'Má ơi, sao hắn lại ở đây chứ?' Nàng thầm than thở.
'Con à, phiền con nhớ lại xem đêm qua nó là thế nào đã'
Đêm qua á, đêm qua hình như sau khi nàng ăn tối buôn chuyên với Ino xong, ngồi xe buýt về đến đầu phố rồi gặp phải ba tên côn đồ, rồi.....
Nhớ tới đây, Sakura liền sa sẩm mặt mày. Lần đầu tiên trong đời nàng thành ra cái bộ dạng không khác gì con trốn trại thương điên, nhục, quá nhục!!!
'Nhớ tiếp đi!' Inner nhắc nhở.
Ừm thì sau đó hình như hắn đến, nàng không chịu về, rồi hắn nói cái gì mà nếu nàng về đợi mấy hôm nữa sẽ dẫn nàng đi chơi.... Ok, nhớ vài hôm nữa bắt hắn đưa đi, và tất nhiên, hắn phải bao hết!!! Hắc hắc....😁😁😁
'Tiếp!' Inner có chút không kiên nhẫn nhắc. Người đâu 22 tuổi đầu rồi mà lúc nào cũng như trẻ con, nói đi chơi phát là mắt sáng quắc lên như đèn pha.
Rồi sau đó, nàng cũng chẳng nhớ về kiểu gì, chắc là Sasuke đưa về đây. Về đến nơi, nàng chạy đi nhà vệ sinh nôn liên tục, nôn hết tất cả những gì ăn vào cả tối qua, nôn đến mức mặt trắng bệch, cảm giác như cả dạ dày bị rút ra, đầu thì choáng váng, đau như búa bổ. Những lúc đó, hắn.... luôn túc trực bên nàng, lấy nước, thuốc, làm canh giải rượu cho nàng, cả đêm cứ thế chạy đi chạy lại đến khi nàng ngủ thiếp đi mới thôi.....
Nhớ lại khi đó, trái tim nàng không tránh khỏi rung động lần nữa, trong lòng càng thêm cảm động. Nàng còn thoáng nhớ qua trong lúc say còn nôn đầy lên người hắn, vậy mà hắn vẫn kiên trì ở bên nàng, làm chỗ dựa vững chãi cho nàng....
Sakura khẽ xoay người lại, nằm nghiêng người đối diện với Sasuke. Trước mặt nàng là một khuôn mặt đẹp chết người nhưng không che giấu nổi mệt mỏi, dưới mắt là quầng thâm cho thấy một đêm mất ngủ.
Nhìn hắn mà cũng có lúc như thế này, nhất là còn vì nàng nữa, trái tim Sakura không khỏi nhói lên, đau lòng, xót xa.
- Em cứ nhìn tôi như thế thì có nằm cả ngày tôi cũng không ngủ nổi đâu! - Sasuke đột nhiên mở miệng châm chọc, mắt thì vẫn nhắm nghiền.
Sakura tuy là có hơi kinh dị một chút vì hắn không mở mắt mà vẫn biết nàng nhìn hắn nhưng là đối với giọng trêu chọc của Sasuke nàng vẫn không để ý hay cáu gắt, ngược lại càng thêm ăn năn, day dứt nhìn hắn, nhỏ giọng nói.
- Xin lỗi....
- Hử? Em vừa nói cái gì? - hắn mở một mắt, không tin vào tai mình, nhướn mày hỏi lại.
- Xin lỗi vì đã làm phiền đến anh, hôm qua..... tại tôi say quá nên..... - Sakura cúi đầu, hạ tầm mắt xuống bé tránh cái nhìn của hắn, miệng lắp bắp giải thích. Nàng thì đang thực lòng hối lỗi, lo lắng, thế mà hắn ngay lập tức phang ra một câu.
- Hình như hôm qua tôi cho em uống nhầm thuốc rồi thì phải....
Rồi thôi khỏi, hối lỗi hay ăn năn cái con khỉ gì vứt hết! Sakura như con mèo xù lông, trừng mắt hung dữ quát:
- Uchiha Sasuke, không ai dạy anh khi người ta nói thì không được ngắt lời à? Người đâu vô duyên, bất lịch sự! Không thích xin lỗi, cảm ơn thì thôi khỏi! Bực mình!!!💢💢💢Quát mắng xong một hồi nàng giận đùng đùng quay phắt lưng lại, không thèm nói chuyện với hắn nữa. Bà khinh!!!
Đằng sau, Sasuke lúc này đã mở cả hai mắt nhìn tấm lưng đang run lên vì tức kia, nét mặt đầy ý cười. Hung dữ như vậy mới đúng là Sakura của hắn chứ! Nhiều khi nàng hiền quá đâm ra làm hắn hơi sờ sợ.....
Từ sau lưng Sakura, Sasuke vươn tay ôm trọn là người nàng vào, mặc cho nàng ra sức giãy dụa, la hét. Hắn cúi đầu hôn lên gáy, lên cổ nàng, yêu thương dỗ:
- Rồi rồi, là tôi sai. Để tôi đền bù cho em bữa sáng là được chứ gì?
Đối với sự cưng chiều không rõ nguyên nhân của Sasuke, Sakura cũng đã dần làm quen, thậm chí là rất nhanh thích ứng, hưởng thụ.
- Hừ! Cả bữa trưa nữa? - nàng làm bộ mặt lạnh ra điều kiện, trong lòng thì sướng quá đi chứ còn bày đặt!
Sasuke làm sao không biết suy nghĩ của nàng, hắn chỉ cười, gật đầu đáp ứng tất cả điều kiện của nàng.
- Ừ, cả bữa trưa. Bây giờ thì em đi tắm một chút đi, tôi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng - nói rồi, không đợi nàng trả lời, Sasuke đã hôn lên má nàng rồi rời nhanh khỏi phòng.
Trên giường, Sakura nét mặt ửng hồng, ngón tay đặt lên bên má, nơi hắn vừa hôn lên rồi tức giận nói:
- Tên đáng ghét, dám chiếm tiện nghi của mình!
Miệng thì mắng là vậy nhưng Sakura không thể áp được cảm giác ấm áp, vui sướng trong lòng.
Khi nàng vừa ngồi dậy, đập vào mắt đầu tiên chính là cái đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường, và sau đó.....
- ÔI MÁ ƠI! 11.59 RỒI Á??? °0° - nàng há hốc mồm ra nhìn 4 con số chân thực hiện lên màn hình, trong lòng lại âm thầm cảm thán.
'Bây giờ là ăn trưa rồi chứ bữa sáng cái con khỉ gì nữa! Thế mà tên nào đó ban nãy còn bảo mình là "còn sớm lắm, ngủ tiếp đi" mới sợ cơ chứ!' =.='
....
Sakura vừa bước ra khỏi cửa phòng, mùi thức ăn thơm ngào ngạt đã xộc lên mũi nàng, làm dạ dày vốn im lặng nay đã liên tục kêu gào.
Lắng nghe theo tiếng gọi của dạy dày, Sakura dù không biết đường cũng mò được đến phòng bếp.
Qua khe cửa mở hé, Sakura nhìn thấy một người đàn ông trong bộ áo sơ mi quần âu đen, đeo tạp dề màu đen tuyền bận rộn luôn tay xào nấu, bày biện thức ăn ra đĩa, đặt lên bàn ăn thủy tinh giữa phòng. Nét mặt hắn nghiêm túc như lúc làm việc ở tập đoàn nhưng ánh mắt lại thấp thoáng hạnh phúc, dịu dàng.
Không nghi ngờ gì nữa, Sakura đã hoàn toàn bị bộ dạng với sức hút vô tận này hớp mất hồn, nàng chỉ biết đứng đờ người ra đấy, đôi mắt lục bảo không rời hình bóng hắn chỉ một giây, gương mặt ửng hồng, tim thì đập thình thịch như muốn bắn ra ngoài đến nơi rồi.
Sasuke đương nhiên biết rằng nàng đang đứng ở cửa nhìn lén nhưng không hề vạch trần, cứ tiếp tục làm việc của mình, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn chính là muốn nàng cứ nhìn hắn đến ngây người như vậy, để Sakura tự mình nhận ra rằng không một thằng đàn ông nào thích hợp với nàng hơn hắn, kể cả cái thằng mà nàng..... yêu thầm kia..... Mặc kệ là thằng nào giữ vị trí trong tim nàng, nhất định hắn sẽ bằng mọi giá làm cho kẻ đó cuốn xéo khỏi đó!
Trái tim và cả về thể xác của nàng đều chỉ có thể thuộc về một mình hắn, cũng như toàn bộ của hắn mãi mãi chỉ thuộc về một mình nàng!
Đến khi đĩa thức ăn cuối cùng được dọn lên, Sasuke mới cất tiếng gọi nàng:
- Còn định đứng đấy nhìn bao lâu nữa, Sakura?
Bị điểm danh, linh hồn Sakura còn đang lạc ở phương nào lập tức mò về nhập vào thân xác. Bị bắt quả tang, Sakura hết sức lúng túng đẩy cửa vào, nàng cúi đầu thấp để che đi gương mặt hồng hồng của mình, lắp bắt giải thích, nghe chẳng có chút sức thuyết phục nào cả.
- Tôi.... Tôi vừa.... mới đ.... đến.... Định.... Định chờ anh.... làm xong mới vào....
Khoé môi Sasuke giương cao, không bắt bẻ lời nàng, chỉ nhìn nàng, đầy hàm ý nói:
- Tôi biết.
'Hắn biết?' Nghe câu trả lời đó, Sakura có hơi sững lại. Hắn biết nàng đứng ở ngoài đó bao lâu rồi sao không gọi nàng vào?
Sakura sẽ không thể biết ý định của hắn, có lẽ phải rất lâu sau, cũng trong một tình huống như thế này nàng mới hiểu được đầy đủ những ý định đó.
Thấy Sakura lại ngớ người ra đó, nụ cười của Sasuke càng thêm sâu, trực tiếp đi đến bên cạnh nàng, dẫn nàng đến ghế rồi còn ga lăng kéo ghế cho nàng ngồi.
Hắn ngồi xuống đối diện nàng, đẩy đĩa có món nàng thích đến trước nàng.
- Ăn thử đi! Lần đầu tôi nấu cho người khác đấy!
Vừa nghe Sasuke nói ba chữ "lần đầu tiên", cánh tay cầm đũa của Sakura khựng lại giữa không trung, băn khoăn do dự có nên "liều mạng" của mình không. Nàng ngước lên nhìn hắn, nghi hoặc hỏi:
- Thế em có ăn không? Không thì thôi! - Nói rồi, hắn vươn tay làm bộ muốn lấy đĩa thức ăn đi, tức thì Sakura lập tức kéo nó tránh xa khỏi tầm tay hắn.
- Tôi ăn! Tôi ăn!
Nói thì nói vậy nhưng Sakura vẫn hơi lo lắng, run run gắp cái đùi gà chiên giòn lên miệng, ngập ngừng không dám ăn. Mùi thì thơm thật, trông cũng ngon ngon nhưng ai biết ăn vào có thăng thiên không? Liệu nó có giống như bánh quy của Yaya trong Boboiboy không? Vị giấy ráp? Ăn phát ngoẻo luôn???
'Thôi thì đằng nào chẳng chết, ăn thì ăn!'
Cuối cùng Sakura cũng có dũng khí để.... ăn. Nàng đưa cái đùi gà thơm phức lên, hé miệng, cắn một miếng..... Và.....