Sát Đấu Truyền Kỳ

Chương 47: Nữ vương xà tộc



Lãnh Mạc cùng vị nữ nhân Xà tộc kia nhìn nhau, cậu liền dò xét thực lực của vị kia, liền nhận ra người này cũng ít nhất là ngũ tinh Đấu Tông. Với thực lực này thì hầu như bất cứ thế lực nào cũng muốn có, nhưng điều khác biệt ở đây do vị này là Xà nhân tộc, nên tu vi có cao hơn nhân loại 1 chút, nên đạt đến ngũ tinh Đấu Tông cũng là chuyện có thể xảy ra.

A Ngân và Lãnh Mạc vẫn phải dè chừng vị kia, vì đây chính là nhà của cậu, cậu không muốn nó bị bất cứ hư hỏng nào nữa. Còn phần Phượng Viêm thì không làm gì cả, chỉ đứng 1 góc như đang suy nghĩ việc gì đó.

‘Tôi hỏi lại 1 lần nữa, cô là ai?’

‘Tại sao ngươi không nói thân phận của ngươi trước rồi hãy hỏi bổn vương? Với cả 2 người kia nữa’

Cảm thấy được vị này cũng không có ác ý gì cả, Lãnh Mạc mới thu quyền lại rồi ra hiệu cho A Ngân và Phượng Viêm vào tâm hải, sau đó mới bước đến gần vị kia mà không có chút đề phòng gì.

‘Tôi là Lãnh Mạc, nơi này chính là nhà của tôi, còn 2 ngôi mộ này cũng là mộ cha mẹ tôi, tôi mong cô không làm tổn hại gì đến nơi này’

‘Nhà của ngươi? Không lẽ cha mẹ ngươi là Lãnh Minh và Tử Linh?!’

‘Cô….cô biết cha mẹ tôi?!’

Lãnh Mạc vô cùng bất ngờ khi lại có người quen biết cha mẹ cậu, lại còn đang ở nơi này. Cậu cứ nghĩ rằng Tử Linh và Lãnh Minh là 2 nhân vật cổ xưa, những người quen biết với họ có lẽ không còn trên cõi đời này. Nhưng giờ lại xuất hiện 1 người trẻ đẹp, lại còn biết phương hướng để đến đây.

‘Hừm, ta cũng hiểu sơ rồi, cuối cùng họ cũng có thêm 1 đứa con. Với lại ngươi cũng không tệ đâu, tứ phẩm luyện dược sư và là Sát Thần cơ mà, hắc hắc’

Chỉ với câu nói kèm nụ cười tà mị này của vị kia cũng khiến cậu cùng A Ngân kinh ngạc, cả thân phận Sát Thần của cậu cũng biết dù chưa gặp lần nào. Suy nghĩ lại, cậu phải cực kỳ cẩn trọng đối với người này, mặt trầm xuống, đôi mắt thì trừng lên nhìn y.

‘Hắc hắc, thật là thú vị, ngươi không cần căng thẳng thế đâu, ta và cha mẹ ngươi từng là bằng hữu, việc của họ ta cũng biết qua rồi, không ngờ Ngũ đại cao thủ lại có tên đê tiện thế, chỉ cần thu thập đủ bằng chứng đem cho tên họ Nhiếp kia, liền cái mạng của hắn sẽ đi’

‘Hả?’

Lãnh Mạc hơi bất ngờ, vị kia không những biết thân phận của cậu, mà còn lại biết về nguyên nhân mà cha mẹ cậu mất. Y cũng không màn gì đến cái danh Sát Thần của cậu, chỉ kêu cậu không cần căng thẳng. Nếu vậy thì ắt rằng y cũng sẽ biết rất nhiều chuyện khác.

‘À, xin thứ lỗi, ta cũng quên mất, ta tên Mỹ Đỗ Toa, nữ vương của Xà nhân tộc đế quốc phía bắc. Hôm nay ta đến đây cũng chỉ để viếng mộ 2 người họ, không có ác ý gì’

Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, Lãnh Mạc không ngờ vị Mỹ Đỗ Toa này lại là nữ vương của Xà nhân tộc đế quốc cường thịnh ở phía bắc đế quốc này. Lặng lội đường xa đến nơi này chỉ để viếng mộ, cũng đủ để biết lòng trọng tình trọng nghĩa của y lớn bao nhiêu. Hơn nữa, trong từng câu nói của y có hàm chứa vẻ lạnh lùng, khiến cậu khi nghe cũng phải rùng mình 1 chút.

‘Dù sao thì ngươi cũng đến viếng rồi, cũng coi như thay ta thăm họ’

‘Đa tạ nữ vương quan tâm’

Đứng trước nữ vương của 1 đế quốc hùng mạnh, đương nhiên Lãnh Mạc không lấy cái ngữ điệu bình thường mà nói với y. Mỹ Đỗ Toa cũng gật đầu hài lòng trước cậu, cười nhẹ 1 cái.

‘Hắc, biết cách ăn nói. Cầm lấy thứ này’

‘Đây…..đây là?’

Mỹ Đỗ Toa ném về phía Lãnh Mạc 1 lệnh bài, cậu dùng 2 tay đón lấy rồi cầm xem. Lệnh bài này cũng không có gì đặc biệt là mấy, chỉ có duy nhất chữ “Vương” trên mặt lệnh bài.

‘Sau này có việc nhờ ngươi đến Xà nhân đế quốc 1 chuyến, khi đến đó đưa thứ này ra cho thị vệ, bọn chúng sẽ đưa ngươi thẳng đến cung điện của ta’

‘Ân, đa tạ nữ vương, sau này tôi sẽ đến’

‘Được, ta đi’

Lãnh Mạc cúi người xuống đa tạ, Mỹ Đỗ Toa nhìn 1 cái hài lòng, rồi lạnh lùng quay người đi. Bóng dáng uyển chuyển của y đi vào làng sương ngày càng mờ nhạt rồi biến mất hoàn toàn. Cậu thở dài 1 cái nhẹ nhõm, không ngờ vị nữ vương kia lại tạo cho cậu 1 áp lực lớn đến thế.

‘Sư phụ? Sư phụ! Người đâu rồi?’

‘Ta đây, ta đây’

Lãnh Mạc đưa tay lên nạp giới để gọi Nguyệt My nhưng không có phản hồi, thoáng chút cậu đã hốt hoảng khiếp vía, và rồi cô ấy cũng chịu xuất hiện.

‘Haizz, sư phụ này. Bỏ qua đi, sư phụ, người biết vị Mỹ Đỗ Toa kia không?’

‘À thì, biết thì biết, mà chi tiết hơn là ta biết con nha đầu đó từ khi còn bé xíu lận. Lúc đó dễ thương, ngoan ngoãn bấy nhiêu còn giờ thì…..’

‘Từ lúc còn bé xíu sao?!’

Cậu khá ngạc nhiên, vì nếu Nguyệt My có quen biết Mỹ Đỗ Toa lúc bé, cũng là lúc cô còn sống, thì ắt tuổi của y cũng không phải vỏn vẹn trong 2 con số.

‘Lúc đó ta đến Xà nhân tộc 1 chuyến do nữ vương đời trước là Mỹ Thiên Phi, cũng là bằng hữu của ta, nhờ ta luyện thất phẩm đan dược cho con nha đầu đó. Khi vừa nhìn thấy ta lần đầu liền đè đầu cưỡi cổ ta, tuy có hơi mất mặt nhưng khá thú vị, vì lúc đó ta cũng có 1 đứa con. Ở đó 1 thời gian, ngày nào cũng đến phòng ta ngủ chung, ăn chung, tắm chung. Đến khi ta đi thì khóc ầm cả lên khiến ta khó xử cực kỳ’

‘Ra là vậy, vị nữ vương lạnh lùng đó có tuổi thơ dữ dội thật’

Lãnh Mạc cười khổ 1 tiếng, vừa mường tượng lại Mỹ Đỗ Toa vừa lạnh lùng, vừa không khách khí lúc nãy với Mỹ Đỗ Toa mà Nguyệt My vừa mới kể xong, đúng là không giống nhau 1 chút nào.

‘Dù sao chuyện cũng đã lâu rồi, khi ta sắp chết, nha đầu đó không biết tại sao lại ở bên ta, nắm chặt tay ta, từng giọt nước mắt của nó rơi trên má ta, khóc không ngừng. Đúng là hoài niệm’

Nói đến đây, Lãnh Mạc mới nhớ lại, những câu chuyện mà Nguyệt My thường kể, hầu như đều là chuyện buồn. Cuộc đời của cô đã không biết trải qua bao nhiêu năm tháng đau khổ, nhưng không phải vài chục năm, mà là vài trăm năm.

‘Bỏ đi, bỏ đi, vũ khí đây, suýt nữa ta quên mất’

‘Oái!’

Nguyệt My lại lấy ra từ trong nạp giới 1 thanh cự kiếm, phần cán kiếm có chút kỳ lạ, ở giữa thân thì đính 7 viên ngọc theo hướng của 1 chòm sao, ngoài ra khi đón lấy nó, Lãnh Mạc cảm thấy như đấu khí bị áp chế, 2 tay nặng vô cùng, cậu định thần lại rồi cầm lên 1 cách nhẹ nhàng.

‘Lại là bảo khí gì nữa đây sư phụ?’

‘Thất tinh kiếm, thực lực của nó nếu kích phát toàn bộ 7 viên ngọc, ít nhất đạt đến đẳng cấp Truyền Kỳ. Cũng có thể nói nó gần bằng thần khí, nhưng thua kém 1 chút. Nó sẽ áp chế đấu khí của con, nhưng nếu sử dụng thuần thục, sẽ có thể sử dụng đấu khí cộng với nó thì Đấu Thánh chưa chắc dám đụng đến con’

‘Lợi hại vậy a!’

‘Dù sao ta cũng chế tạo nó dựa trên bảo khí của Viêm Đế, Huyền Trọng Xích, nhưng ta cải tiến nó thêm để phù hợp’

Lãnh Mạc vừa cầm kiếm vừa vui mừng, ngắm thanh kiếm liên tục, càng phấn khích hơn khi biết được nó tạo ra dựa trên bảo khí của nhân vật truyền thuyết kia. Lát sau, cậu định thần lại, đeo Thất Tinh kiếm sau lưng, quay đầu nhìn lại ngôi nhà.

‘Nhà cũng về thăm rồi, mộ cũng đã viếng. Cha, mẹ, con đi đây, sau này con về’

Cậu gửi lời tạm biệt nơi này rồi quay đầu lại lấy bản đồ ra, xác định phương hướng, sau đó bay đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.