Sát Long Hệ Thống

Chương 112: Kế hoạch "đồ sát" bắt đầu



Bỏ qua chuyện Thiên Ngạo đi gặp Ngao minh, nói đến main trước, lúc này đã là một năm từ lúc hắn ra ngoài bí cảnh,tất nhiên hắn đang thư giãn trong căn phòng của mình,sau lưng hắn có một bóng đen như cái bóng của hắn vậy, đây là người duy nhất hắn cho ở bên cạnh mình, Ác thi, song thi còn lại đều được hắn phân phó công việc rồi.

Bên cạnh dưới đất hắn là một con hổ dài khoảng ba mét màu trắng sọc đỏ, trông cực độ bình thường như con hổ bình thường vậy nhưng nó đang ngủ, vì nó ngủ nên mới thấy bình thường vậy thôi,nếu nó tỉnh dậy thì chắc mười vị chân thần cảnh hậu kỳ cũng chẳng ngăn được con bạch hổ này, nó là ''tọa kỹ'' tạm thời của main.

Tất nhiên không khó để biết con hổ này từ đâu ra, chính là con bạch hổ trong bí cảnh, Huyết thần bạch hổ, đó là tên lúc trước của nó, còn bây giờ nó có tên là Huyết Thần Hổ Giao, nó không còn là bạch hổ nữa, mà là Hổ giao, nửa hổ nửa long,bình thường nó vẫn bảo toàn trạng thái hổ, chỉ bộc phát trạng thái “long” trong trận chiến mà thôi.

Ác thi cúi xuống làm lộ ra bộ trang phục áo vest như bộ áo quản gia thường mặc của mình,cũng phải thôi, main bây giờ tu vi rớt xuống chỉ còn chân thần cảnh trung kỳ mà thôi, còn Ác thimột năm chinh chiến thì tự động bay lên đại viên mãn, Ác thi không bên cạnh hắn thì để Thiện thi cùng Tại thi mới có thực lực hậu kỳ bên cạnh làm cái gì? Ác thi như một quý tộc thực thụ ghé vào tai hắn nói nhỏ:

“Bản tôn, đến lúc đi tắm rồi... “

“Tiểu huyết.. chúng ta đi tắm thôi... “

Hắn cười cười nói, nụ cười cực kỳ âm hiểm cùng gian trá, rõ ràng hắn muốn tính kế ai đó, chỉ có tính kế ai đó thì hắn mới giở cái mặt gian của mình ra mà thôi, con bạch hổ nghe hắn gọi cũng vùng dậy, rùng mình một cái chẳng khác một chút con hổ bình thường, nhưng bình thường chứ không tầm thường đâu, nó rống lên một tiếng:

“Ngao...”

Toàn bộ dân trong tòa thành lăn đùng ra bất tỉnh nhân sự, chỉ có thánh cảnh cường giả mới không bị ngất xỉu mà thôi, nó mới rống một tiếng nhỏ mà như thế, nó rống lớn chắc tòa thành này thành tòa thành chết là vẫn có khả năng xảy ra.

“suỵt... Im lặng... Không ta không cho đi tắm đâu... “

Hắn đưa tay lên miệng nhìn con bạch hổ nói, hắn tính đi tắm chắc, sai rồi, hắn đi tắm là đúng nhưng không phải trong bồn mà ngoài chiến trường, thứ hắn đang nói là muốn đi tắm máu mà thôi.

“Lè... “

Bạch hổ lè lưỡi như phản đối, sau đó nhỏ lại thành một con hổ con tự động chui vào nằm gọn trong áo của hắn,

“Thế mới ngoan chứ... Ma tộc, đến lúc tắm máu của các ngươi rồi... “

Hắn biến mất khỏi căn phòng âm u cô tịch của mình cùng ác thi, kế hoạch của hắn rất đơn giản, cực kỳ đơn giản, nếu người khác nghe thấy thì nghĩ hắn bị điên hoặc sẽ nói “ cái này mà gọi kế hoạch cái éo gì?...” nhưng đó là thứ xuất hiện trong đầu hắn,là thứ hắn muốn làm.

Một mình cân cả ma tộc, đây là ý của hắn, một mình hắn tấn công ma tộc thì không gọi là cân cả Ma tộc thì gọi là gì?... lần này hắn không mang theo một binh một tướng nào cả chỉ có ác thi, bạch hổ và hắn ba người, tổ chức của ông nội hắn, toàn bộ yêu tộc sẽ hướng về nhân tộc, kế hoạch này thì do hắn vạch ra, tất nhiên là hắn có đường lui cho mình, nên thất bại thì hắn cũng không lo gì cả.

Vì sao hắn ''điên'' vậy,không phải hắn điên mà là hắn ''hận'' và ''giận'', chỉ cần hai thứ này đủ hắn “điên “ lên như vậy,hắn hận vì Quân giặc giày xéo quê hương, đất nước của hắn, hắn giận là giận mình không ra khỏi bí cảnh sớm hơn để giết lũ cướp nước kia.

Hắn làm vậy suy cho cùng cũng vì đất nước của mình, vì yêu tộc mà thôi, hắn không làm thì cũng không ai làm gì được hắn, khi hai tộc đã muốn diệt một tộc thì tộc đó đã sớm xác định sẽ tuyệt diệt rồi, nhưng hắn không cam tâm, hắn không muốn thấy yêu tộc diệt vong, không muốn thấy đất nước của mình bị vó ngựa của địch san phẳng.

Hắn không nói, không biểu hiện ra bên ngoài không có nghĩa là hắn không đau, không tức giận, chỉ là hắn muốn tự thân gánh lấy trách nhiệm của mình, một vị thái tử, một vị thái tử của yêu tộc,mà hắn phải gánh mà thôi, từ khi hắn bắt đầu bước đi trên con đường này thì hắn đã biết trên vai mình đã nặng lắm rồi,nặng thêm nữa cũng không làm bước chân của hắn chậm lại.

Quay lại với lúc main còn trong bí cảnh, hắn bây giờ vẫn đứng đó, thở hồng hộc như một con bò chạy mấy trăm mét trong mấy giây mà được nghỉ, tu vi lập tức từ hậu kỳ vụt xuống trung kỳ vẫn bắt đầu giảm xuống, cuối cùng dừng lại ở tiền kỳ, tóc của hắn đã về lại màu trắng vốn có của mình không còn chỉa nhọn nữa.

Trước mặt hắn vẫn là một thanh kiếm katana không hơn không kém nhưng nó rất dài khoảng 1m4 đó là ít nhất, màu xanh lục, lưỡi kiếm có những hoa văn lưỡi sóng màu xanh đậm hơn, tỏa ra khí tức cao ngạo như một vị vua vậy, từ thân nó hắn cảm nhận được khí tức sinh mệnh cực kỳ dày đặc.

“Thiên sinh nha?... Rõ ràng là một cây kiếm sao lại đặt là Thiên sinh nha?... kỳ quái... đúng là kỳ quái mà... cả trái tim này cũng vậy... cái này mà gọi là trái tim sao?... “

Hắn rút thanh kiếm lên nhìn ở chuôi kiếm sau đó như một tên ngốc gãi đầu nói,tay phải của hắn cũng có một... trái tim nhưng nó trông giống như chiếc lá phong hơn là một trái tim, nó cũng có màu xanh lục, sinh mệnh lực so với thanh kiếm còn lớn hơn vài phần.

“Đưa nó vào hệ thống bảo quản ngay đi... sinh mệnh lực rất quý giá... đây là vỏ bọc của thanh kiếm do ta mới hối đoái giúp con ra... nhanh tay một chút... “

Atula hiện ra, quăng cho hắn một cái vỏ kiếm màu đen trùng với chuôi của thanh kiếm, còn trái tim trên tay hắn thì biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn nét mặt như con ma của Atula mà thôi.

“Sư phụ ngươi bị sao vậy?... nhìn người cứ như người chết ấy... “

Hắn nhìn vẻ mặt mệt mỏi ốm yếu của Atula, lo lắng nói.

“Ta hiện tại thì không sao... nhưng lâu hơn thì sẽ có sao đấy... ta cần con đi đến trung tâm của... Phù quang sơn mạch nhanh nhất có thể... lúc đó ta mới hết sao... còn bây giờ nó lại phá tiếp rồi... ta phải trấn áp nó đây... “

Atula giải thích cho hắn với tốc độ thần thánh, gấp 1 tỷ lần tốc độ ánh sáng của mình, kinh thiên địa khiếp quỷ thần,nói xong thì biến mất để lại khuônmặt ngu ngơ của main, không biết hắn tiếp thu được bao nhiêu đây.

“Trung tâm của Phù quang sơn mạch à... ok thôi... mà.. thôi... chỉ là bảo quản thôi mà có lấy đi đâu mà sợ... “

Hắn xoa xoa cằm nói, sau đó thì tiêu tán như bụi đi mất, lần thứ hai hắn xuất hiện là tại một cái hố, mà có nên gọi là hố không nữa, nơi này nó như bị thiên thạch bắn phá vậy, ở trung tâm cái hố có ba à không bốn, ba người đứng một thú đang hấp hối,

“Bản tôn... nhiệm vụ hoàn thành... “

Cả ba cung kính cúi chào hắn,tất nhiên bọn hắn biết tu vi cả ba người hiện tại mạnh hơn hắn rất nhiều nhưng cũng thôi đi, phân thân thì làm tốt nhiệm vụ là được.

“Làm tốt lắm... còn ngươi.. muốn thế nào?... một là thần phục ta... hai là chết... “

Hắn mỉm cười với phân thân sau đó ngồi xuống nhìn bạch hổ nói, dù sao bạch hổ đã teo nhỏ chỉ còn hai mét dài, nằm bẹp dí xuống đất như con hổ chết, xương cứng da dày thịt béo cũng chừng đó, toàn bộ đều đã vào trạng thái” không thể hoạt động” rồi, muốn phản kháng... rất khó.

“Nga... ba... có phục không?... nga... ba... có phục không?... nga... ba... ba... “

Con bạch hổ vừa rướn người lên rống thì bị hắn một bạt tai vào đầu sau sẩm đầu óc, hắn vẫn câu hỏi đó, thì con hổ vẫn tiếp tục làm hành động đó và cứ như một thước phim quay đi quay lại, con hổ lại bị hắn tức giận ăn thêm một bạt tai vào mặt, lần tiếp hắn không hỏi nữa mà đánh ngay lập tức, một bên này một bên kia, đánh cho từ một con hổ thành một con heo đúng nghĩa.

“Ta hỏi lần cuối... thần phục không?... “

Hắn đánh cho đã tay mệt nghỉ rồi mới bình tĩnh nói tiếp, lần này con hổ lè lưỡi ra liếm lấy bàn tay hắn, rõ ràng nó phục main sát đất rồi, thần phục hổ kiểu này chắc chỉ có main nghĩ ra.

“Như vậy chứ... cho ngươi... còn ba người các ngươi... là đây... “

Hắn cười lớn nói, cảm giác của hắn bây giờ phải nói là “ sướng rơn cả người” luôn , vậy là hắn có thêm một viên đại tướng, một con tọa kỹ oai phong lẫm liệt, hắn điểm vào mi tâm của con hổ một giọt máu, “Long huyết man đằng” của Đằng long bay về hướng thiện thi, “hỏa ách chi tâm” của Thiên tước bay đến tại thi, “Tinh minh băng phách” của huyền quy bay về phía Ác thi, cả bốn bắt đầu hấp thụ phần thưởng của mình, còn hắn, hắn có việc quan trọng hơn.

“Không thể tăng cấp... thánh lực ở nơi này đối với mình vô dụng rồi sao?... “

Hắn khoanh chân ngồi xuống, hấp thu thánh lực của bí cảnh nhưng hắn phát hiện thánh lực đã vô dụng trong việc tăng cấp của hắn, không phải hắn không thể hấp thụ mà nó quá bé nhỏ với hắn, dù ở đây cả trăm năm thì hắn cũng không thể tăng cấp được.

“Lại thất bại... con đường của mình dừng lại ở đây thật sao?... “

Hắn thử năm lần bảy lượt, tất cả mọi cách hắn có thể làm đều thử hết, thực lực của hắn còn bị rớt thêm một nấc xuống nửa bước chân thần cảnh, khiến hắn phát điên lên.

“Bản tôn.. chúng ta đi thôi... bí cảnh sắp đóng lại rồi... “

Ác thi bước đến vỗ vai hắn nói, Ác thi sở hữu một ít cá tính của hắn, cực kỳ quý trọng bạn bè, lúc nào cũng sẵn sàng tinh thần giúp đỡ bạn bè, bất kể là ai chỉ cần được hắn xếp vào “ bạn bè” thì có ra sao thì hắn vẫn xem người đó là bạn, mãi mãi.

“Tiến hóa rồi sao?... “

Hắn đứng dậy nhìn về phía bạch hổ mỉm cười nói, hắn không sai, con bạch hổ này không chỉ có huyết mạch bạch hổ mà có cả huyết mạch chân long không phải long bình thường mà là chân long, nó có chân long huyết có nghĩa là nó cũng xé có long tủy cùng long cốt, đó là chuyện không sớm thì muộn mà thôi.

“Ngao... “

Con bạch hổ rống lên đau đớn, một đôi cánh dơi mọc ra, móng vuốt mọc dài ra, sắc nhọn hơn rất nhiều, lông rụng bớt đi, thay vào đó là một bộ áo giáp làm bằng vảy màu trắng viền đỏ, như những ngọn lửa,

đôi mắt hổ màu vàng bây giờ cũng có màu đỏ đặc trưng hơn, màu đỏ bắt đầu bao quanh đồng tử thành một bánh răng lúc đó mới ngừng lại, quá trình thuế biến cũng ngừng lại, thân thể của con... hổ giao bây giờ dài đến cả năm mét có thừa, bốn trảo như những lưỡi hái đòi mạng khẽ động, long vĩ uy vũ đánh xuống mặt đất, nó phiêu phù lơ lửng trước mặt hắn, rống lên vui sướng.

“Được rồi... rời khỏi đây thôi... “

Hắn tất nhiên hiểu ở đây đã sớm chỉ còn hắn mà thôi, hắn nắm tay tất cả rồi tất cả cùng biến mất như một cơn gió thoảng qua, lần thứ hai bọn họ xuất hiện tất nhiên là bên ngoài bí cảnh, đón tiếp họ là... nhân tộc và ma tộc đang chèn ép nhân kiệt của yêu tộc.

Nhân kiệt của yêu tộc không ngừng bị bức lui, một đánh một thì yêu tộc sẽ thắng nhưng đây là hai đánh một, thì phần thắng của yêu tộc cơ bản là một số 0 tròn trĩnh, không ít người bắt đầu vẫn lạc, nhưng trước khi chết lại kéo thêm hai ba tên làm đệm lưng.

“Khốn kiếp... giết... “

Hắn nhìn thấy tràng cảnh ấy tức giận quát, năm người hóa thành lưu tinh bay vào chiến trường, như năm mũi tên bắn xuyên qua phòng tuyến của ''giặc'', cường giả chân thần cảnh cũng rơi rớt đi, yêu tộc thấy vậy mạnh mẽ phản công, song tộc không có lực hoàn thủ nhanh chóng chạy trốn, chết hơn nửa phần.

“Thái tử... Yêu đế đại nhân cùng yêu hậu... đã biến mất... Hai tộc kia lại bắt đầu kết minh tiến đánh tộc ta... xin người chủ trì đại cục... trở về lãnh đạo yêu tộc kháng chiến... “

Một ông lão bước đến trước mặt hắn gục xuống, khóc rống lên nói, toàn bộ cũng quỳ xuống đó, cúi chào hắn cứ như nếu hắn không nhận thì bọn họ sẽ không đứng lên vậy.

“Tất cả đứng dậy đi... kháng chiến này ta chấp nhận lãnh đạo... Dược lão... ông chắc là ông nội của ta đã mất tích chứ?... Em trai ta, nó đâu rồi?... “

Hắn nói xong đỡ ông lão dậy, ông lão chính là dược vương, người hắn nhìn thấy đầu tiên khi hắn tỉnh dậy và cũng là ngươi thủ hộ hắn trong mười năm hắn ở phù quang sơn mạch nên mười năm nữa ông nhớ hắn cũng là chuyện bình thường.

“Hoàng tử... đã... chỉ sợ không qua khỏi hôm nay... độc tính của ma tộc thật sự quá thâm độc... ngay cả lão cũng không thể giải được...”

Dược vương lắc đầu nói sau đó dẫn hắn vào một căn nhà gỗ gần đó, đừng nhìn ông già mà khinh, ông cũng là một trong những vị dược thần( tương đương với chân thần cảnh...) của đại lục,cả đại lục cũng chỉ có mười vị mà thôi, hơn nữa nếu sắp xếp thì ông có thể đứng thứ ba thậm chí còn cao hơn nữa, nhưng lại nhìn không ra độc trong người ngao thánh minh, là hiểu độc nó trâu bò thế nào...

“Vậy ngay cả thú hỏa của tiền bối cũng không thể sao?... để ta xem thử... “

Hắn nhìn Ngao thánh minh đang nằm hấp hối như người chết, trên người chằng chịt vết tím bầm,trông ngao thánh minh như vậy hắn cũng đau lòng, một bàn tay màu đỏ được hắn đưa vào người Ngao thánh minh.

“Quái lạ... Thượng giới lại muốn giở trò quỷ rồi... muốn chơi để ta chơi với các ngươi... “

bàn tay của hắn bị bật dội ra,hắn kinh ngạc nói, một lần nữa dị hỏa được hắn đưa vào, lần này hắn dùng cả ý cảnh của mình,

Bên trong cơ thể của ngao thánh minh bây giờ tòa là độc vụ màu đen kịt, không ngừng tàn phá cơ thể của ngao thánh minh, dị hỏa ngưng tụ thành hắn, còn độc vụ lại ngưng tụ thành một tên áo đen, hai bên nhìn nhau như thế.

“Chú tuổi gì mà muốn chơi với anh... “

Hắn nhếch miệng cười nói, bóng đen bắt đầu vỡ vụn ra thành ngàn mảnh bị hắn đốt thành hư vô,hắn cũng theo đó tan biến đi, hắn biết trên đại lục này tuyệt đối không thể có loại độc đặc sắc như thế này,

“Được rồi.. nhờ tiền bối chăm sóc em trai ta giúp... ta cần phải về triều đình... cáo từ... “

Hắn mở mắt ra cười nói, cúi chào Dược vương sau đó dẫn đám nhân kiệt rời đi, hắn muốn ngao thánh minh ở lại điều trị lâu hơn một chút,như thế tu vi không những không bị thụt lùi mà thậm chí có thể tiến tới,

Hắn cười vì hắn biết máu có lợi cho bước tiến của hắn và độc vừa rồi cũng càng có lợi cho hắn, hắn bây giờ không chỉ tiến tới nửa bước trên con đường của mình mà là một bước rưỡi, hắn vậy mà bước vào trung kỳ chân thần cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.