Sát Long Hệ Thống

Chương 114: Mục tiêu: Vô tận hải



Một quyền của hắn đấm thẳng vào mặt của ma tôn nhưng ma tôn không bay mà cứng đối cứng đứng đó, không hề lui dù chỉ một chút.

“Crắc... bành... “

Hắn mặt lạnh lùng không cho ma tôn cơ hội phản công nào,Một cước bao bọc hỏa diễm đá ngang vào thái dương của ma tôn lần này ma tôn lập tức bay xa

“Ngươi muốn chết... “

Ma tôn đứng dậy phóng đến hắn, một quyền đánh ra,

“Ta muốn chết đấy... “

Hắn vẫn đứng đó,căn bản chẳng xem quyền của ma tôn ra gì, một cột kiếm khí đâm từ dưới đất lên xuyên qua người của ma tôn, ma tôn buông xuôi đi, máu từ khóe miệng chảy ra.

“Ta khuyên ngươi hiện thân được rồi... tên này đánh không sướng tay... “

Hắn bước đến kiểm tra thân thể của ma tôn,biết ma tôn đã chết sau chiêu này của hắn thì hắn mới nhếch miệng cười nói, hắn không cười ma tôn quá yếu hay cười hắn quá mạnh mà cười kẻ nhìn hắn nãy giờ.

“ta không ngờ... “

Một bóng đen hiện ra,giọng bỡn cợt vỗ tay nói nhưng sau đó hành động của hắn khiến hắn phải câm miệng của mình lại.

“Đi chết..”

Hắn xuất hiện trước mặt của hung thủ hạ độc đệ đệ hắn, hắn cảm nhận trên người tên này có mùi thuốc độc tuy rất nhạt nhưng hắn chắc chắn tên này là kẻ hạ độc, một kiếm chém thẳng xuống.

“bặp.. chưa đủ trình đâu... “

Hắc y nhân dễ dàng bắt lấy kiếm của hắn bằng hai ngón tay của mình,giọng bỡn cợt lại vang lên.

“Vậy sao?... “

Hắn rút thanh kiếm dài màu xanh của mình ra,uy áp của hắn lập tức bạo tăng như rồng ra biển lớn, sinh mệnh chi khí phả ra nhưng sau đó thanh huyết kiếm của hắn lập tức tử vong chi khí phả ra, sinh tử chi khí hòa chung một chỗ, một kiếm được hắn chém thẳng xuống.

“Sinh tử lĩnh vực?... có tiềm lực... nhưng gặp Ma gia, ta thì ngươi có thể đi tìm chết được rồi... “

Ma gia lật ngược tay của mình, một ma trảo khổng lồ đánh nát hai kiếm khí mà hắn vừa chém xuống, sau đó lại xông tới, một đại trảo lại được vung xuống.

“Người chết là ngươi đó.. tên từ thượng giới xuống mà ngu như bò từ hạ giới lên... “

Hắn chẳng quan tâm đến đại trảo đó, vì hắn biết Ma gia căn bản không đụng được vào người hắn thì làm sao giết được hắn, Ma gia mắc mưu của hắn rồi, ma gia bây giờ cảm giác như mình trở nên vô dụng, cánh tay của hắn không còn theo sự điều khiển của hắn, nó không ngừng cào cấu vào thân thể hắn.

Còn hắn thì sao?... chẳng sao cả hắn đứng đó cười, còn Ma gia thì điên tiết chạy đến trước mặt hắn sau đó vung trảo nhưng không trúng ai cả, hắn lại hiện ra ở nơi khác, lại bị tránh né trảo của Ma gia, tất nhiên đây chỉ là huyễn thuật của hắn dựng lên mà thôi, tuy không bằng Izanagi nhưng nửa thật nửa giả khiến người ta lầm tưởng thì vẫn có thừa, Ma gia vẫn chưa biết mình bị lọt vào huyễn cảnh vẫn chăm chú giết ''hắn'' trong huyễn cảnh

“Thật sự ngu không tưởng được... có thật tên này từ thượng giới xuống không vậy... càng tu luyện lên cao giai thì não càng bé đi thì phải... mà thôi.. tiễn ngươi đi trước vậy... “

Hắn cau mày khó hiểu nói, hắn thật không biết Ma gia đang giả ngu hay ngu thiệt nữa, huyễn cảnh của hắn tuy cao minh nhưng tuyệt đối không thể khống chế Cường giả từ thượng giới lâu thế này được.

Một kiếm vung xuống đơn giản nhưng tiễn một tên gọi là “ cường giả thượng giới” thăng thiên, hắn cũng không biết mình giết một tên cường giả hay giết một con kiến nữa, thật sự quá đơn giản.

“Bản tôn.. ngươi không sao chứ?... “

Ác thi hiện ra sau lưng hắn đỡ lấy hắn lo lắng nói,nếu main chết thì ác thi cũng không sống nổi, hắn biết điều đó một bóng đen lại hiện ra, chính bóng đen này đá hắn bay ngược ra sau, không ngờ lại là Ma gia.

“Hahaha.. ngươi nghĩ giết ta dễ vậy sao?... nằm mơ đi cưng... hahaha... “

Ma gia cười lên như một tên điên mới ra lò vậy, không biết hắn có thật là từ thượng giới xuống hay bị đá xuống nên nổi điên nữa.

“Ai là cưng với ngươi... Bông tai của bọn ta không phải dùng làm cảnh thôi đâu... để xem lần này kẻ nào nằm mơ... “

Hắn đứng dậy cười âm hiểm nói, bông tai của hắn cùng ác thi sáng lên, cả hai hòa vào nhau thành một” hắn “ mới,áo đen viền đỏ, sau lưng một cái vòng ánh sáng thập tự giá màu đỏ sậm hiện lên, tóc cũng dài ra, dựng và nhọn hơn, màu trắng cũng sáng hơn, uy áp so với nửa bước phi thăng cảnh còn muốn kinh khủng.

“ như ý ngươi mà thôi... “

Ma gia sau lưng cũng một cái bóng người như hồng hoang ma thú sống dậy, hai bên xông tới uy áp cực độ kinh người, một kiếm đối một trảo không ai chịu nhường ai, không ai đụng được đối thủ của mình.

Cả hai lại tách nhau ra rồi lại xông vào nhau một lần nữa, lần này dư chấn đánh văng tất cả mọi thứ, có thể nói một hơi thổi văng hết mọi thứ, hai người lại hiện ra trong khói lửa, mỗi người đều thảm hại nhất là Ma gia hắn gần như phế bỏ cánh tay của mình trong khi Main chỉ bị thương nhẹ người, áo quần rách một chút mà thôi.

“Muốn đấu tiếp không?... “

Ma gia đã đứng còn không vững còn to mồm thách thức hắn.

“À muốn đấu tiếp à... vào thôi... “

Hắn nhếch miệng cười, rõ ràng hắn vẫn là kẻ chiếm thế thượng phong, tất nhiên nói là vậy nhưng hắn sẽ không vọng động ai biết tên này còn bao nhiêu lá bài chưa lật chứ?...

“Grào... Muốn đấu trí hay đấu lực... “

Thanh kiếm màu xanh như cổ vũ hắn, một con rồng màu xanh từ thanh kiếm hiện ra, bao lấy hắn, mọi vết thương đều tiêu biến,cả vết nứt trên thanh kiếm của hắn cũng được chữa trị thậm chí còn sắc bén hơn cứng rắn hơn lúc trước, hắn lạnh lùng đến cực độ nói.

“Cả hai... Bành... “

Ma gia lần nữa xông vào, cánh tay của Ma gia bắt đầu phình to một cách đột biến, cánh tay đó lại trở lại nhưng nó có màu xanh đậm, to lớn cực kỳ, bàn tay của hai ba mét, hướng hắn trảo xuống, hắn một kiếm đâm xuyên qua bàn tay đó, sau đó là hàng ngàn hàng vạn thanh huyết kiếm đâm xuyên qua người của Ma gia.

“ ở chiến trường này chỉ cần có máu thì ta là bất khả chiến bại... ngươi thua rồi... “

Hắn bước đến trước mặt Ma gia, nói, đây là vì sao hắn bảo Tiểu huyết giết sạch người có trong thành, vì hắn cần dùng lượng máu đó để tạo ra thứ duy nhất hắn có thể làm hay nói đúng hơn là chỉ có khống huyết thuật của hắn làm được, chỉ cần ở chiến trường có máu thì có mười ma gia cũng chẳng làm gì được hắn.

“Ngươi tên Ngao trần đúng không?... Ta nhớ hận này... lần ta trở lại sẽ lúc ngươi chết... “

Ma gia nói xong thì tiêu tán đi như khói bụi, lần này Ma gia chết thật rồi, hắn cũng không cần lo gì nữa, trạng thái dung hợp cũng đến cực hạn rồi, cả hai lại tách ra.

“ Bản tôn ngươi không sao chứ?... có nên đi vô tận hải ngay không?... “

Ác thi đỡ hắn lên lo lắng nói.

“Ta không sao... vô tận hải đến chậm một chút cũng không sao... tiểu huyết, nó đi đâu... nó lại thích đi tắm tiếp à?... thật là... sao ngươi không ngăn nó... mau kéo nó về đây... không để nó hiếu sát thế được... mà bên kia như thế nào rồi?... “

Hắn lắc đầu khua khua tay nói, hắn quá hiểu cái tính cách hiếu chiến hiếu sát của tiểu huyết rồi nên mới thường giữ nó bên cạnh, hở ra một cái thì... mạng người như cỏ rác a... à không mạng người rơi rụng như cỏ rác thì hay hơn.

“Vâng.. ngươi đợi một chút... mà bên kia bây giờ đã được một nửa tiến độ rồi... không cần bản tôn phải qua đó thì tiến độ cũng đủ nhanh rồi... chúng ta nên đến vô tận hải càng nhanh càng tốt... như thế tốt hơn... “

Ác thi vẫn giữ thái độ phục tùng như một người quản gia nhưng trước khi đi vẫn nhắc nhở hắn.

“Ta biết.. lần này ngươi dẫn cả tiểu huyết đi sang bên kia đi... lần này không có nguy hiểm... không cần các ngươi đi theo đâu... bông tai này ngươi có thể dung hợp với Tiểu huyết... sau khi ta trở lại thì lúc đó có thể thấy yêu tộc làm bá chủ phiến đại lục này... nhớ lấy... “

Hắn đưa bông tai của mình cho Ác thi gật đầu nói, sau đó mười hai cánh long dực triển khai hướng vô tận hai bay đi, hắn không biết hắn sẽ phải bay bao lâu nhưng hắn có mục đích của mình,

Hắn không thể mãi mãi mượn nhờ máu huyết của kẻ khác mãi được,nó có quá nhiều tạp chất bên trong, hấp thụ nhiều cũng không tốt thậm chí hắn còn biết máu huyết không dung hòa thì rất nguy hiểm với hắn.

Quan trọng hơn là hắn biết máu: 1+ 1 = 0,1 nên chỉ sợ biến hành tinh này thành hành tinh chết cũng chưa chắc là hắn có thể phi thăng được nên hắn hướng tới một thứ,đó là dị hỏa, dị hỏa xếp thứ hai, hải tâm diễm ở vô tận hải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.