Hắn không ngờ mình không những bị truyền đến vô tận hải mà còn bị lão gia hỏa Ngao súy đánh cho thảm không thể tả, hắn thật không thể nào chấp nhận được kết quả bị lão tửu quỷ đánh năm lần bảy lượt trọng thương ''thừa sống thiếu chết” đã thế lão còn cười khà khà sau mỗi lần hắn bị đóng đinh vào đáy vực thẳm, bảo sao hắn không điên, không điên thì mới là có chuyện để nói.
Đổi lại chiến lực của hắn cũng tăng lên bằng số lần đánh trúng ngao súy, lần đầu thì không chạm được cả vạt áo, lần tiếp theo thì suýt trúng, cứ như vậy bây giờ đã tiếp cận cả ngàn lần nên hắn cũng cho Ngao súy ăn được một hai đấm, ba bốn kiếm, có lần hắn còn khiến Ngao súy suýt “ lật thuyền trong mương” nên khiến Ngao súy cẩn thận hơn và hắn cũng ăn đòn nhiều hơn.
Hắn lúc này thật sự thảm không thể tả, áo quần rách tả tơi, máu me đầy người, đôi mắt của hắn bây giờ đáng sợ như một con hung thú vậy,nhìn chằm chằm Ngao súy đang ''ăn gà uống rượu'' ở đó nhìn hắn cười khà khà nói:
“tốt lắm sắp được rồi... nào vào đây.... mấy trăm lần nữa là được... “
“Grào... “
Hắn rống lên một tiếng khiến biển như vừa bị tôn ngộ không vung gậy như ý khuấy lên vậy, sau lưng của hắn một con hỗn độn hung thú tuy khá nhỏ nhưng nó khác với những con hung thú khác nó có thêm ngũ sắc thần quang bên ngoài, số lượng đang tăng lên, sáu màu rồi bảy màu, tám màu rồi cuối cùng dừng lại ở số thứ chín màu,
“Tốt.. đã đủ... dừng lại được rồi... “
Ngao súy thấy vậy nét cười trên mặt của ông càng hiện rõ, khuôn mặt thanh niên của ông vẫn vậy nhưng chỉ như vậy là đủ khiến những tên thần khác sợ “vãi cả ra quần” rồi, ông dù sao cũng là thần cấp 1, là một trong những người tiếp cận chí tôn thần, người khác gọi ông một cái tên khác: hỗn nguyên đại thần, người giết chết không ít hung thú thần cấp 1ở thần giới, chiến tích của ông cực kỳ kinh khủng, một mình cân một lúc chín hung thú thần cấp một.
“Đa tạ cố gia gia... bây giờ ta cần làm gì tiếp đây... “
Hắn trở lại với đôi mắt mệt mỏi, tóc của hắn bị đồng hóa thành màu tím vẫn chưa thể hồi lại được, vẫn là màu tím đỏ đó, hắn nhìn Ngao Súy với đôi mắt mệt mỏi của mình nói.
“hài.. tên tiểu tử,ngươi không tệ đâu... dung hợp nó.. sau đó ta sẽ nói cho con một số bí mật... hiện tại cứ như vậy đã, thực lực yếu thì không nên biết nhiều mà..khà khà... “
Ngao súy cười khà khà như tên bất cần đời của mình nói, sau khi đưa đóa ''hỗn độn thần diễm'' ra thì vọt đi đâu mất, tất nhiên ông là thần tất nhiên cũng có việc của mình, hắn còn không biết nơi này có thần giới nữa chứ đừng nói là biết ông là thần, theo đó tất nhiên là ông là một trong những cái cột chống trời của thần giới.
“Lão già... “
Hắn tức giận buông lời nói,sau đó ngồi xuống ngay cái hố do mình tạo ra sau đó vận chuyển “ Phần quyết” nhanh chóng thân phệ “ hỗn độn thần diễm”, tốc độ khá chậm rãi, có lẽ là dị hỏa quá mạnh hay hắn quá yếu nhưng tốc độ hấp thụ đang giảm xuống.
Tốc độ dần biến chậm, càng chậm thì người khổ chắc chắn là hắn rồi, càng chậm thì hắn càng nguy hiểm,bị dị hỏa thiêu đốt thì không nguy hiểm cũng khó, “ thần diễm” hai chữ này đã nói lên độ nguy hiểm của nó rồi, hắn bây giờ là hỏa nhân, áo quần của hắn hồi phục còn không bằng tốc độ bị đốt cháy nữa.
Thời gian cứ thế trôi qua, một ngày tiếp tục một tuần rồi lại một tháng cuối cùng cũng là một năm, hắn thật sự bây giờ đã trong trạng thái trần truồng như con nhộng, áo của hắn không còn một mảnh vải nào từ sáu tháng trước, thân thể của hắn bắt đầu có cửu thải màu sắc hiện lên, khuôn mặt càng thêm vài phần yêu dị.
Một năm hắn bị dị hỏa thiêu thân, thì hắn đốt hết tất cả 1/1000 số nước biển của vô tận hải này, 1/1000 thì đối với Vô tận hải không phải số nhỏ, nó lớn gấp năm,sáu mươi lần lục địa chứ nhỏ gì,trên bàn tay của hắn bắt đầu có câu ngọc hiện lên, bốn rồi năm rồi sáu,hắn chăm chú tất cả vào việc luyện hóa dị hỏa thì làm sao biết được.
Lúc này hắn đã vào giai đoạn quan trọng nhất của dị hỏa,dị hỏa như một trái táo, ăn từ ngoài vào thì luyện hóa tâm hỏa chính là luyện hóa hạt của trái táo, nó khó hơn cả trăm lần luyện hóa các phần khác và nó nguy hiểm gấp chục lần các phần khác, bây giờ thì ví dị hỏa như một mặt trời thu nhỏ cũng được càng vào sâu thì sức nóng càng lớn.
“cố gắng lên.. sắp được rồi... 997...994...991...988...”
Hắn bắt đầu cắn vào môi của mình khiến hắn có thể tỉnh táo nhưng bất lực nên hắn phải nhẩm phép tính như vậy có thể khiến hắn thanh tịnh hơn một chút, tốc độ hấp thụ dị hỏa bị hắn mạo hiểm tăng cao lên, nhiệt độ càng cao thì tốc độ bốc hơi của nước biển càng nhanh,nói lần này hắn trực tiếp đun sôi cả vô tận hải vực này lên cũng được.
“Bành... “
Từ người hắn một khí tràng thập thải màu sắc hắn tung ra, nước biển cũng nhanh chóng trở về trạng thái bình thường và hung hiểm của nó,
“Thành công rồi... “
Hắn kiểm tra bản mệnh huyết viêm của mình sau đó cười lớn nói, hắn quan sát thấy huyết viêm của hắn bắt đầu có màu tím nhạt, hắn còn thấy cả bàn tay của mình có đến tám câu ngọc, như vậy số câu ngọc của hắn bằng với Ngao súy rồi, nếu tính về số câu ngọc thì hắn là thần cấp một rồi.
Hắn thay bộ áo khác, nó vẫn có màu đỏ của máu,vẫn dạng áo choàng hokage đó, nhưng nó có một tám câu ngọc màu tím phía sau lưng, cái này những vị thần gọi là ''Thần y'', y phục của thần, thể hiện địa vị của Thần, ở đây là số câu ngọc.
(hai câu ngọc là thần vệ, bốn câu ngọc là thần cấp ba, sáu câu ngọc là thần cấp hai, tám câu ngọc là thần cấp một, mười câu ngọc là chí tôn thần, mười một thì chỉ có năm người còn mười hai thì tạm thời chưa có...)
“chúc mừng con... muốn nghe chuyện gì nào... “
Ngao súy xuất hiện ngay bên cạnh hắn tay cầm đùi gà, tay cầm rượu khà khà cười nói, lần này ông cũng mặc “ thần y “ của mình, nó có màu tro sau lưng vậy mà có thêm một câu ngọc, cả thảy chín câu, một câu nữa ông có thể tiến vào chí tôn thần rồi.
“Tại sao không ai biết có thần giới tồn tại?... “
Hắn lập tức vào vấn đề chính, không vòng vo tam quốc nữa,hắn thật sự có rất nhiều nghi hoặc trong lòng.
“À... cái này đơn giản thì biết thì sinh ''loạn'' nên những người có thực lực cường chút xíu thì mới biết mà thôi... những người cường giả đều biết điều này sao lại nói không ai biết... chỉ là họ không nói ra mà thôi... rồi được chưa?.. vấn đề tiếp theo..”
Ngao súy nói một cách chuyên nghiệp cứ như ông đã làm việc này cả trăm lần vậy.
“Vậy thần y này thì sao?... ai cũng có sao?...”
Hắn chỉ vào thần y của hắn sau đó chỉ vào thần y của Ngao súy nói.
“Cái này chỉ có thần có mà thôi... bước vào thần giới mới có nhưng con có linh lực à không là thần lực khá nhiều nên mới có thể ở đây tạo ra được... bổ sung cho con luôn, con nên nhớ có nó thì phòng ngự của con có thể nhân lên gấp bội thậm chí nhiều hơn.. được rồi vẫn đề tiếp theo... “
Ngao súy lại bắt đầu thể hiện sự chuyên nghiệp của một nhân viên thần giới cấp cao.
“Vậy... thần giới bây giờ như thế nào?... “
Hắn lại tiếp tục nhìn lên trời hỏi.
“Thần giới sao?... vậy thì Một chữ thôi đó là “ loạn“... cực kỳ loạn... thần chiến lại diễn ra rồi... đây là vì sao hiện tại ta vẫn chưa đem con lên đó.. mà con cũng sắp rồi đó... con thấy nó chứ... nó gọi là thần tích... là vết kiếm của hai vị thập nhị câu ngọc gây ra, cũng vì lý do này mà bọn không muốn ai biết thần giới tồn tại... lĩnh ngộ hai thần tích này đi.. ta lại phải về thần giới rồi... tặng con xem như quà gặp mặt... “
Ngao súy đưa tay về một dòng chữ bên ngoài có màu đỏ như ngọn lửa, ông giải thích bằng giọng buồn trầm, cứ như nhớ lại điều gì đau buồn lắm, sau đó ông ấy đặt vào tay hắn một giới chỉ, bên trên là một cái đầu rồng, sau đó lại biến mất lần nữa.
“Lại đi rồi... “
Hắn lắc đầu sau đó vác xác mệt mỏi của mình lếc đến trước dòng chữ, ngồi xuống lĩnh ngộ dòng chữ đó, nó khá tỉnh lặng, không phải như hồ mùa thu mà giống như biển lặng trước khi nó nuốt trọn mọi thứ,
“Cái này.. Biết ngay mà... “
Hắn nhìn thấy sự bất thường của dòng chữ, hắn không biết chữ đó có nghĩa là gì, điều thứ nhất khiến hắn kinh ngạc điều khiến hắn kinh ngạc hơn đó là kiếm tích mà không có kiếm khí và rồi đúng như hắn nghĩ,kiếm khí từ đó vọt ra như sóng thần đập vào đất liền cuốn bay mọi thứ, bao trùm lấy hắn, hắn bắt đầu nghe thấy một tiếng văng vẳng bên tai mình:
“Sát.. sát... sát... sát... kiếm đạo của ta dùng để ''sát sinh''.... nể tình ngươi là kẻ vừa mắt với ta nên ngươi có ba lần... chỉ cần có sinh mệnh thì ta sẽ giết kẻ đó giúp ngươi, ngươi muốn ta giết ai nào... ta sẽ giúp ngươi... “
Bao quanh hắn là một màu đen nhưng hắn có cảm giác như có người bịt mắt hắn lại rồi nhỏ giọng nói từng chữ vào tai của hắn,
“Chỉ có vậy thôi sao?... “
Hắn cũng không phản kháng chỉ lặng người,thở dài một hơi lạnh như dài vô tận tràn ngập thất vọng cực độ nói,
“Hhaha... ngươi thất vọng sao?... “
Âm thanh đàn ông không ra đàn ông có vài phần giống phụ nữ lại vang lên bên tai hắn một lần nữa.
“Đúng cực kỳ thất vọng... kiếm đạo chỉ dùng để “ sát sinh'' thôi sao?.. còn kiếm đạo ta muốn là “ sát thiên phạt địa“... không phải chỉ như ngươi chỉ dùng đơn giản dùng để ''sát sinh''... kiếm đạo như vậy trong mắt ta thì quá là ''bình thường''.. sát sinh kiếm đạo chỉ là một kiếm đạo tầm thường mà thôi... “
Hắn lại nói, âm thanh lần này chứa đầy sự thất vọng cùng một chút thách thức xen lẫn vào.
“.Tầm thường?... đúng là tầm thường... nhưng nó là điểm khởi đầu của ta đó... đệ tử... “
Bàn tay che mắt hắn được mở ra chào đón hắn không ai khác chính là Atula, Atula vẫn còn trong trạng thái “ nương hóa” nên âm thanh có phần ''bán nam bán nữ'', Atula nhìn hắn cười nói.
“Vậy.. người cũng từ hạ giới nhảy đến thất giới... “
Hắn lần này thực sự kinh ngạc, nó hấp tấp nói.
“Đúng vậy.. ta sinh ra ở đây... nhưng sau khi ta chết thì ta quên đi rất rất nhiều thứ.. nếu như con không “lĩnh ngộ” hàng chữ đó thì chắc ta cũng không biết mình sinh ra ở đâu luôn quá... “
Atula vẫn giữ một nụ cười âm lãnh đến lạnh người, nói.
“Vậy bên trên là chữ gì?... con không đọc được chữ nào cả... “
Hắn bắt đầu hỏi những sự nghi hoặc của mình.
“Bên trên có bốn chữ lần lượt là “Sát“... “phạt“... “thiên“...”địa“... chữ này gọi là chữ Nôm... được sáng tạo ra từ chữ Hán... hệ thống không biết cũng phải thôi.. con phải tự học loại chữ này... “
Atula cười cười giải thích cho hắn.
“À ra vậy... Mà khoan chữ Nôm.. đợi xíu, sư phụ nói chữ Nôm được sáng tạo ra từ chữ Hán... chẳng phải... “
Hắn chăm chú nghe ngóng không xót một chữ nào cho dù tốc độ nói của Atula quá nhanh quá nguy hiểm rồi, sau khi nghe xong thì hắn nhìn Atula kinh ngạc hỏi tiếp.
“Thì sao?... biết à?... chữ Hán hay chữ Nôm... hay biết cả hai à... sao kinh ngạc vậy... “
Atula gật đầu thừa nhận nói, ông cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.
“Vậy chữ này là gì?... “
Hắn viết vào bàn tay của mình một chữ “ 旗 “ sau đó chìa ra cho Atula xem, thấp giọng thăm dò nói.
“Là ''kỳ'' trong tiếng Hán.. là ''cờ'' trong tiếng Nôm... sao vậy?... “
Atula nhìn vào bàn tay hắn sau đó nói.
“Vậy thì đúng rồi... vậy không phải do hệ thống mà là do con...con cũng biết loại chữ này... nhưng không ngờ có thể dùng ở đây... mà kiếm ý bên trong bốn chữ có ẩn chứa cái gì cao siêu không?... “
Hắn xoa xoa cằm của mình gật đầu hiểu ý nói.
“Cao siêu à?... cao thì có cao siêu cũng có thừa... tự lĩnh ngộ đi... “
Atula nhìn hắn nhếch miệng nói, hắn lập tức bị Atula đá văng vào một cái động, có bốn cái động nhỏ hơn,bốn động ghi: “杀”(sát), “ 傠” (phạt), “粁”(thiên), “地”(địa),
“Sát phạt thiên địa... kiếm đạo sao?... “
Hắn hướng cửa “ sát” bước đi,hắn cũng không một lần ngoái đầu lại nhìn, một khi đã bước không bao giờ quay đầu lại, con đường kiếm đạo bắt đầu có bước ngoặc lớn nhất, cũng là bước tiến xa nhất của trong con đường kiếm đạo của mình cho đến bây giờ.