Sát Nhân Vô Xá

Quyển 2 - Chương 113: Vĩ thanh



Trên đường lớn, một chiếc xe ngựa như rùa bò chạy chầm chậm về phía kinh thành.

Mộ Dung Tĩnh dựa lưng vào một bên thùng xe, hắn cúi đầu nhìn tình nhân vùi trong ngực mình ngủ bù, không biết mơ thấy mộng đẹp gì, trên gương mặt thanh tú lộ ra nụ cười nhàn nhạt, mà người đắm chìm trong mộng chẳng hay biết gì, vẫn ngáy khẽ như một con mèo nhỏ, nhìn người ngủ say, khóe miệng Mộ Dung Tĩnh không khỏi vẽ ra một nụ cười vui vẻ.

Tướng mạo khác nhau thì có quan trọng gì? Dù y là Sát Nhân Vô Xá khiến người nghe thấy đã sợ mất mật, nhưng đối với mình mà nói, y vĩnh viễn cũng chỉ là Tiểu Phi ngốc nghếch, tâm địa thiện lương kia, đêm đó, cho rằng mình thực sự bị ép uống Vong tình, cho nên dưới cơn thịnh nộ mới cường bạo Tiểu Phi, hắn quên mất, hắn căn bản không phải là đối thủ của Tiểu Phi, mà người cường thế như vậy, bởi vì yêu hắn, cho nên từ đầu đến cuối cũng không phản kháng lại, chỉ yên lặng mặc hắn khi dễ.

Nghĩ đến đêm đó vì nhất thời xúc động phẫn nộ mà nói ra những lời ác độc, trong ngực liền không khỏi ẩn ẩn đau, khi thấy máu tươi không ngừng tuôn ra từ trong miệng Tiểu Phi, hắn đã không nén được hối hận, đôi mắt sáng kia nhìn về phía hắn tuyệt vọng vô hạn, thậm chí muốn lấy cái chết để thành toàn cho hắn cùng người khác, trong chớp mắt trâm ngọc đâm xuống, tim gần như nhảy ra ngoài, nếu không phải Hình Phi hành động khác thường mà làm cho hắn cảnh giác, hắn có thể vĩnh viễn mất đi người mình yêu nhất trong chớp mắt đó, hài tử ngốc này sao còn không rõ, hắn và Tiểu Phi kỳ thực là cùng một người a.

Vì sợ nán lại Giang Nam quá lâu, bọn Tô Hoán Hoa sẽ lo lắng, tối hôm qua Mộ Dung Tĩnh nhấc bút muốn viết thư báo bình an, nhưng cầm bút trong tay nửa ngày, rốt cuộc hàng ngàn hàng vạn chữ không biết nên bắt đầu viết từ đâu, trái lại Hình Phi ở một bên nhìn đến không kiên nhẫn, đoạt bút qua, tiện tay vung lên, mấy phát liền viết xong thư trả lại cho hắn, nhìn hàng chữ nhỏ xinh đẹp trên giấy, Mộ Dung Tĩnh nhịn không được ngạc nhiên nói, “Tiểu Phi, thì ra ngươi biết viết chữ.”

Không ngờ một câu nói vô tâm lại chọc giận người.

“Lẽ nào Sát Nhân Vô Xá ngay cả chữ cũng không biết viết à? Hay là ngươi cảm thấy Tiểu Phi cái gì cũng không biết mới là tốt nhất?”

Nghe được lời nói trẻ con như thế, Mộ Dung Tĩnh chỉ có thể cười khổ.

Rõ ràng là một người rất thông minh, sao lại thích ăn dấm chua với bản thân như thế? Tuy nói tướng mạo giọng nói Hình Phi bây giờ quá khác trước đây, nhưng động tác nghiêng đầu lơ đãng suy nghĩ, được yêu thương thì nhãn thần thẹn thùng, nhún nhún cái mũi nhỏ sau trò đùa dai, thậm chí ngay cả lúc ngủ rất thích áp đầu vào ngực hắn, không phải đều giống hệt Tiểu Phi sao?

Tối hôm qua thật vất vả mới dỗ tình nhân chuyển giận thành vui, nhưng trong đồng tử đen nhánh kia vẫn còn chút ủy khuất lại khiến Mộ Dung Tĩnh không ngừng động tâm, vậy mà nhất thời không nhịn được, liền muốn y mấy lần, ngủ lâu như vậy còn chưa tỉnh, xem ra Tiểu Phi đáng thương tối hôm qua rất mệt mỏi.

Người trong ngực giật giật cơ thể, phát ra một tiếng thở khẽ, Mộ Dung Tĩnh vội vàng thay đổi tư thế, để y có thể ngủ thoải mái hơn chút, sau đó lại nhẹ giọng hỏi, “Sắp đến thị trấn trước mặt rồi, Tiểu Phi muốn ăn chút gì không?”

“Điểm tâm…” Giống như nói mớ, từ đôi môi mềm mại phun ra hai chữ.

Mộ Dung Tĩnh không khỏi phá lên cười, còn nói mình không phải Tiểu Phi, ngay cả thói xấu thích ăn điểm tâm cũng giống nhau.

Người ngủ say đột nhiên tỉnh lại, y ngẩng đầu mở to đôi mắt còn chút lơ mơ hướng về phía Mộ Dung Tĩnh nói, “Tĩnh, ta vừa nằm mơ lại ngủ trong lòng ngươi…”

Ngươi không phải nằm mơ, bây giờ không phải ngươi đang ngủ trong lòng ta sao?

Tình nhân trong mắt còn là một mảnh mờ mịt.

“Tĩnh, rõ ràng trước đây ta ghét nhất tiếp xúc thân thể với người khác, ta cũng không thích ăn mấy loại điểm tâm vừa mặn vừa ngọt này, lại càng không giống đứa ngốc nghẹo đầu suy nghĩ việc gì đó, nhưng ở cùng một chỗ với ngươi, ta liền rất tự nhiên làm những động tác này, hiện tại chính ta cũng có chút hồ đồ, ta đến tột cùng là cái tên ngốc Tiểu Phi kia? Hay là Sát Nhân Vô Xá lãnh huyết?”

Mộ Dung Tĩnh thở dài, hắn ôm chặt lấy cánh tay của ái nhân, cười nói, “Có gì khác biệt đâu? Tiểu Phi ngốc nghếch cũng tốt, sát thủ Hình Phi lãnh huyết cũng được, đều là người Mộ Dung Tĩnh ta suốt đời yêu nhất!”

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.