Sát Thần Chí Tôn

Chương 1241: C1241: Phương pháp làm cho vi mặc xấu hổ 1



Giang Trần cùng với Vi Kiệt nghe vậy đều vui mừng không thôi, vốn bọn họ tưởng rằng thuyết phục được Trác lão đã không dễ dàng như vậy, thế nhưng không ngờ rằng chẳng những khiến cho Trác lão động tâm mà Trác lão còn muốn tự thân xuất mãn. Mang theo bọn họ đi khuyên bảo Phong lão, đây không phải là niềm vui ngoài ý muốn sao?

Nếu như có thể thuận lợi thuyết phục được Phong lão, như vậy tính toán của Vi Thiên Thông sẽ triệt để thất bại, ăn trộm gà không được mà còn mất nắm gạo.

Phong lão hiển nhiên cũng không ngờ Trác lão lại tới, hơn nữa còn mang theo nhi tử Vi Thiên TIếu là Vi Kiệt tới chơi. Hành động đột ngột như vậy khiến cho Phong lão ít nhiều có chút ngoài ý muốn.

Hiển nhiên Phong lão cũng cảm thấy kỳ quái, hành động hắn và Trác lão lựa chọn đứng bên Vi Thiên Thông, loại chuyện này vốn giữ kín không nói ra.

Thế nhưng hôm nay Trác lão lại mang theo nhi tử Vi Kiệt của gia chủ Vi Thiên Tiếu tới thăm, không phải là muốn hắn xấu hổ hay sao?

Cũng may Phong lão và Trác lão vốn có quan hệ không tệ, hai người vốn cùng thuộc một trận doanh, đều thuộc phe trung lập. Cũng không đặc biệt thân cận với Vi Thiên Tiếu, cũng có quan hệ bình thường với Vi Thiên Thông.

- Trác ca, huynh tới đây có việc gì vậy?

Phong lão nhìn qua Vi Kiệt bên người Trác lão, trong mắt hiện lên vài phần nghi hoặc.

Trác lão cũng không có trực tiếp trả lời mà chỉ nói:

- Phong lão đệ, đem tên đệ tử đích truyền của lão đệ ra đây, lão phu có chuyện quan trọng hơn.

- Trác ca, huynh muốn nói tới ai?

- Gần đây ngươi vì chuyện của ai mà phiền não?

Phong lão như có điều suy nghĩ, thế nhưng không biết trong hồ lô của Trác lão bán thuốc gì. Nhưng mà gần đây hắn rất tôn trọng Trác lão, cho nên cũng không dài dòng mà phân phó thủ hạ đi gọi người.


Chỉ một lúc sau, đệ tử đích truyền Mục Ca của Phong lão được gọi tới.

Mục Ca này lớn lên thanh tú, trên trán lại có một vết đen, ấn đường biến thành màu đen, thân thể nhìn qua cũng có thể thấy được không tốt cho lắm.

- Mục Ca, mau tới bái kiến Trác lão.

Phong lão nhìn thấy đệ tử đắc ý của mình tới, vội nói.

Mục Ca hiển nhiên cũng rất quen thuộc với Trác lão, hắn nhìn Trác lão, lại nhìn Vi Kiệt rồi ôm quyền thi lễ.

- Mục Ca bái kiến Trác lão, bái kiến Kiệt thiếu.

Vi Kiệt cười cười:

- Mục Ca nhi đã lâu không gặp.

Mục Ca cười cười cũng không nói thêm gì. Hắn thành thành thật thật đứng ở sau lưng Phong lão.

Phong lão nhìn bầu không khí có chút xấu hổ, nhìn qua Trác lão rồi trầm ngâm nói:

- Trác ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

- Phong lão đệ, ở đây cũng không có người ngoài, lão ca ta cũng sẽ nói thẳng.

Ánh mắt của Trác lão thâm thúy, nhìn chằm chằm vào PHong lão rồi nói:

- Quyết định trước kia của chúng ta quá vội vàng. Lão phu đã nhiều lần suy nghĩ qua, hai lão đầu tử như chúng ta không thể làm tội nhân của gia tộc.

Phong lão sững sờ nói:

- Lão ca, lời này có phải đã quá lời rồi hay không?

- Ta cũng không nói quá, chuyện này ta đã cẩn thận suy nghĩ qua một chút, hơn nữa còn nhận được một ít tình báo mà Kiệt thiếu cung cấp... Ta phát hiện có một ít chuyện vượt quá sự tưởng tượng của chúng ta.

- Cái gì?

Phong lão càng nghe càng cảm thấy hồ đồ.

- Chúng ta bị Vi Thiên Thông lợi dụng...

Lập tức Trác lão đem chân tướng mọi chuyện hai năm rõ mười nói ra một lần.

Tới cuối cùng, sắc mặt Phong lão ngưng trọng, đồng thời còn hiện lên vẻ lạnh lẽo:

- Trác ca, việc này cuối cùng chỉ là lời từ một phía a. Lão ca có chắc chắn hay không?


Trác lão than nhẹ:

- Lão phu mặc dù không có chứng cớ xác thực. Thế nhưng so sánh với ca hai người, ta sẽ tình nguyện tin tưởng phía gia chủ hơn. Vi Thiên Thông là người thế nào lão đệ ngươi cũng biết. Cho dù việc này không có liên quan tới hắn, nếu như chúng ta đem cửa hàng bên phố Thần Nông cho Đồng gia thuê, vậy thì chẳng khác nào gián tiếp nói cho các thế lực trong Lưu Ly vương thành biết Vi gia chúng ta muốn đầu nhập vào trong Vương Đình đại phiệt. Chuyện này sẽ khiến cho Bàn Long đại phiệt nghĩ thế nào? Làm cho tất cả người của Lưu Ly vương thành sẽ nói Vi gia chúng ta ra sao? Chẳng lẽ chúng ta để cho người toàn bộ Lưu Ly vương thành sỉ nhục chúng ta hay sao?

Lời nói này kỳ thực trong lòng Trác lão đã nghĩ qua vô số lần, lúc trước hắn vì tiền đồ của cháu ruột mà đều tự lừa mình dối người, làm tê liệt chính hắn. Tự an ủi nói với mình bất quá chỉ là cho thuê cửa hàng, cũng không liên quan tới cả đại cục Vi gia.

Thế nhưng mà loại cách làm tự lựa mình dối người này cuối cùng người chịu thiệt vẫn là bản thân.

Ngay cả loại cửa hàng quan trọng như cửa hàng trong phố Thần Nông cũng cho Đồng gia thuê, hơn nữa nhi tử của Phiệt chủ Vương Đình đại phiệt tự mình nói tốt cho ngươi.

Trong Lưu Ly vương thành có vô số tai mắt, ai sẽ không nhìn thấy cơ chứ?

Phong lão kỳ thực làm sao không biết những đạo lý này. Vi Thiên Thông hoa ngôn xao ngữ, Vi Thiên Thông kích động ra sao, hơn nữa lại vô cùng ân cần với đệ tử đích truyền Mục Ca của hắn, khiến cho tai hắn mềm đi, đáp ứng yêu cầu của Vi Thiên Thông.

- Trác ca, việc đã tới nước này chẳng lẽ chúng ta còn có lựa chọn khác? Chẳng lẽ gia chủ mời huynh tới đây khuyên bảo ta?

PHong lão liếc nhìn Vi Kiệt.

- Ha ha ha....

Không đợi Trác lão mở miệng, Giang Trần ơ bên cạnh cười rộ lên:

- Thật sự là nực cười, trước mặt đại nghĩa của gia tộc, thi phi có lẽ đều ở trong lòng mình, cần gì gia chủ phải mở miệng?

Sắc mặt Phong lão trầm xuống, nói:

- Ngươi là người phương nào?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Ta là người phương nào không quan trọng. Phong lão chỉ cần biết rằng ta là người có thể cứu chữa cho đệ tử đích truyền của ngươi. CŨng là người có thể cứu vãn danh dự cho Phong lão ngươi.,


- Tiểu tử tóc vàng, khẩu khí của ngươi không nhỏ.

Tính cách của Phong lão vốn đã nóng nảy, bị Giang Trần chặn miệng như vậy tự nhiên vô cùng mất hứng.

Trác lão vội nói:

- Phong lão đệ, người này không thể coi thường. Độc của Mục ca có lẽ hắn có thể giải được.

Sắc mặt Phong lão có chút khó coi:

- Trác ca, môn hạ của ta có rất nhiều truyền nhân, chỉ là cũng không có căn cốt tốt như Mục Ca, huynh có biết, ta không thể nào mạo hiểm nổi biết không?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Ngươi không đánh bạc nổi, cho nên tình nguyện lưng đeo tiếng xấu, đồng thời chôn vùi cơ nghiệp Vi gia sao?

Phong lão giận tím mặt:

- Tiểu tử ngươi nếu như tiếp tục nói lời nỗ mãng, đừng trách lão phu không khách khí

Vi Kiệt ở bên cạnh không nhịn được nháy mắt cho Giang Trần, để cho hắn không nên chọc giận Phong lão.

Giang Trần lại coi như không thấy, cười nói:

- Phong lão, ta có ý tốt tới thăm, muốn phân ưu thay cho ngươi. Thế nhưng ngươi lại không biết ai là người tốt. Có một ít người tính toán ngươi, làm cho đồ nhi ngươi trúng độc, sau đó giả mù sa mưa nói cho ngươi biết hắn có thể giải độc. Ngươi lại cho hắn ta thành người tốt. Ngươi nói xem, ngươi làm như vậy có xứng đáng với Vi gia hay không?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.