Sát Thần Chí Tôn

Chương 1393: C1393: Lăng thị phụ nữ



Chỉ là tán tu tầm đó, làm theo ý mình, ai cũng sẽ không đi quan tâm vận mệnh của những người khác, mỗi người đối với tán tu khác mà nói, đều là người qua đường giáp.

Bởi vậy, Hải Thanh quảng trường này, liền thành một địa phương ngư long hỗn tạp. Có người ở chỗ này danh lợi kiêm thu, cũng có người ở chỗ này phơi thây đầu đường.

Lăng Túc cùng Lăng Huệ Nhi, đã đi tới nơi này ba ngày.

Mới đầu hai ngày, Lăng Túc còn có thể mang theo con gái, ở Hải Thanh quảng trường âm thầm nghe ngóng tin tức khắp nơi.

Bất quá hai ngày sau, Lăng Túc lại cẩn thận rất nhiều. Dùng ánh mắt từng trải của Lăng Túc, hắn cảm giác phụ nữ mình, có lẽ bị người theo dõi.

Cho nên, ngày hôm nay, hắn ở trong khách sạn, cơ hồ là chân không bước ra khỏi nhà.

Mặc dù Hải Thanh quảng trường có rất nhiều đồ vật không thể lộ ra ánh sáng, nhưng mà quy củ cơ bản vẫn phải có. Ít nhất, ở trong khách sạn là an toàn.

Lăng Huệ Nhi có chút bực mình, lầm bầm lấy cái miệng nhỏ nhắn:

- Phụ thân, suốt ngày buồn bực ở trong khách sạn như vậy, Huệ Nhi sắp buồn bực chết rồi. Nói như vậy, lúc nào mới có thể thăm dò được tin tức của tỷ tỷ cùng Giang sư huynh?

Lăng Túc cũng biết tính cách của con gái, buồn bực ở trong khách sạn, đích thật là có chút ngồi không yên. Thế nhưng mà loại người từng trải Lăng Túc, cũng biết Hải Thanh quảng trường này nước rất sâu.

- Huệ Nhi, không được tùy hứng. Nơi đây không phải Vạn Tượng Cương Vực, chút thực lực ấy của phụ nữ chúng ta, ở chỗ này chỉ có thể hỗn trong tầng dưới chót. Vạn nhất gặp phải vấn đề gì, cha cũng không cam đoan được an toàn của ngươi.

- Cha, nào có khủng bố như ngươi nói chứ!

Lăng Huệ Nhi không ngừng đung đưa cánh tay Lăng Túc.


- Chúng ta ban ngày đi ra ngoài dạo chơi, trước khi trời tối trở lại, nhất định không có việc gì.

Lăng Túc cũng không phải là ngày đầu tiên đi ra hành tẩu giang hồ, kiến thức kinh nghiệm của hắn hơn Lăng Huệ Nhi nhiều lắm. Nếu không phải phát hiện một ít manh mối không tốt, hắn tự nhiên sẽ không cẩn thận như vậy.

Lập tức lời nói thấm thía khuyên nhủ:

- Huệ Nhi, cha còn có thể hại ngươi sao? Cha muốn tìm tỷ tỷ ngươi, so với ngươi còn nóng vội. Thế nhưng mà, cha đi qua cầu, còn hơn ngươi đi qua lộ. Hai ngày này, chúng ta ở trong khách sạn tránh đầu gió trước, chờ danh tiếng đã qua, cha lại mang ngươi dạo chơi khắp nơi.

Lăng Huệ Nhi thấy phụ thân không chịu nhả, có chút bực mình, thở phì phì ngồi xuống.

- Huệ Nhi, ngươi...

Đang khi nói chuyện, bỗng nhiên hành lang truyền đến một hồi tiếng bước chân, đón lấy một gã tiểu nhị gõ cửa phòng của bọn hắn:

- Khách nhân, Tinh Thạch các ngươi giao, đã sắp dùng hết rồi. Nếu không tục phí, buổi trưa hôm nay, nhất định phải trả phòng.

Lăng Túc nghe vậy nhướng mày, biểu lộ thoáng cái trở nên thập phần ngưng trọng.

Những ngày này, bọn hắn một mực ở bên ngoài phiêu bạt, vì tránh Bất Diệt Thiên Đô kiểm tra, bọn hắn cũng đi rất nhiều đường quanh co.

Cũng may, Bất Diệt Thiên Đô đuổi bắt là Giang Trần, loại nhân vật như bọn hắn, căn bản không có trong danh sách đuổi bắt của Bất Diệt Thiên Đô, nên bọn hắn mới có thể đến Lưu Ly Vương Thành.

Chỉ là, một đường xóc nảy, lại không dám bạo lộ thân phận, trên đường đi cẩn thận từng li từng tí, cũng không có môn đạo kiếm tiền gì, cho nên Tinh Thạch tiêu hao rất nhanh.

Lúc này, mới tới Lưu Ly Vương Thành ở ba ngày, Tinh Thạch cũng đã thấy đáy rồi.

Bọn hắn vốn cho rằng, Tinh Thạch trong túi có thể cho bọn hắn ở lại Lưu Ly Vương Thành mười ngày nửa tháng, sau đó lại tìm một ít nhiệm vụ, miễn cưỡng nuôi sống mình có lẽ không có vấn đề.

Thế nhưng mà đến Lưu Ly Vương Thành mới phát hiện, trước kia bọn hắn nghĩ thật sự quá ngây thơ rồi.

Khách sạn trong Lưu Ly Vương Thành, so với khách sạn bên ngoài lại quý hơn nhiều.

Giá cả trọn vẹn là ba bốn lần bên ngoài.

Bất quá, khách sạn của Lưu Ly Vương Thành, so với khách sạn bên ngoài thì an toàn hơn rất nhiều. Ở khách sạn trong Lưu Ly Vương Thành, tuyệt đối không cần lo lắng nửa đêm có người đến đánh hôn mê, hoặc là nửa đêm trong giấc mộng bị người cắt mất đầu.

Loại sự tình này, tại Lưu Ly Vương Thành là tuyệt đối không phát sinh.

Nếu khách sạn nhà ai xảy ra chuyện như vậy, khách điếm này cũng không cần mở nữa rồi.

Thế nhưng mà, khách sạn tuy an toàn, nhưng giá cả lại quý đến để cho trong lòng Lăng Túc nhỏ máu.


Hôm nay tiểu nhị tới thúc giục phí, Lăng Túc càng là buồn chạy lên não.

Hắn còn muốn ở trong khách sạn tránh đầu gió, lại không nghĩ rằng, phòng bị dột trời mưa cả đêm, Tinh Thạch khô kiệt, lập tức sẽ bị khách sạn đuổi ra khỏi cửa.

Lăng Huệ Nhi lại là một bộ không có tim không có phổi, nghe vậy chẳng những không có cảm giác uể oải gì, ngược lại mắt to sáng ngời:

- Cha, chúng ta ngay cả tiền cũng không có, còn ở thế nào a? Còn không bằng chúng ta đi tìm một nhiệm vụ, thuận tiện hỏi thăm một chút.

Nói đến đây, Lăng Huệ Nhi cũng nhẹ nhàng u thán:

- Không biết Giang sư huynh đã tới chưa? Tỷ tỷ cùng Giang sư huynh có hội hợp hay không? Ngẫm lại thật là làm cho người lo lắng.

Vẻ mặt Lăng Túc u sầu, có chút lo lắng hướng ra ngoài nhìn nhìn, nhưng lại vô kế khả thi.

Không có tiền, ở Lưu Ly Vương Thành là nửa bước khó đi. Nếu như buổi tối không thể ở lại trong khách sạn, vậy tính an toàn của bọn họ, là hoàn toàn không chiếm được bất luận cam đoan gì rồi.

Không thể làm gì, chỉ đành phải nói:

- Huệ Nhi, thu thập hành lý thoáng một phát, chúng ta lặng lẽ ly khai.

- Tại sao phải lặng lẽ ly khai?

Lăng Huệ Nhi trừng mắt thật to.

- Chúng ta lại không có làm chuyện xấu, cần gì phải lén lút?

Lăng Túc cười khổ nói:

- Huệ Nhi, bây giờ chúng ta không phải ở Đan Càn Cung, không có tiền vốn cao điệu. Ngươi nha, là từ nhỏ bị ta làm hư rồi. Nếu tỷ tỷ của ngươi ở đây, nhìn ngươi còn dám không nghe lời như vậy sao?

Lăng Huệ Nhi cười hì hì:


- Cha, nếu ngươi hung như tỷ tỷ, vậy Huệ Nhi sao sống nổi chứ?

Hai người cũng biết, không có tiền muốn ở lại trong khách sạn, hiển nhiên là không thể nào.

Lăng Túc biết bên ngoài nguy hiểm, cũng hết cách rồi, thu thập xong hành lý, ý định vụng trộm đi ra ngoài.

Vừa đi ra khách sạn không bao xa, trong góc rẽ khách sạn, có một đôi mắt đã nhìn thấy bọn họ, vội vàng hướng về sau chạy đi.

Lăng Túc vào Nam ra Bắc khắp nơi, kiến thức rộng rãi, cảm giác là phi thường linh mẫn. Kéo Lăng Huệ Nhi một phát, hướng phương hướng ngược lại ly khai:

- Huệ Nhi, đi bên này.

Lăng Huệ Nhi thần kinh không ổn định, nhưng mà thấy bộ dạng phụ thân như lâm đại địch, trong lúc nhất thời cũng không có tùy hứng, theo phụ thân chạy đi.

Chưa có chạy bao lâu, bỗng nhiên trước mặt vài đạo khoái mã chạy như bay mà đến.

Lăng Túc vội vàng kéo Lăng Huệ Nhi một phát, né qua ven đường, chuẩn bị tránh vài đạo khoái mã này.

Bất quá, vài con khoái mã này hiển nhiên là vì bọn hắn mà đến, vừa đến bên người bọn hắn, liền bao quanh tản ra, vây bọn họ hai vào.

Sắc mặt Lăng Túc trầm xuống, trầm giọng nói:

- Chư vị bằng hữu, ta và ngươi không nhận thức, cớ gì chặn đường?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.