Sát Thần Chí Tôn

Chương 1567: C1567: Thiên tài kiếm đạo 1



Ánh mắt hắn nhìn qua Vi Kiệt bên cạnh, thấy vẻ mặt bất an của hắn Giang Trần lập tức an ủi:

- Tự tin một chút, Thánh Cảnh cửu trọng, muốn tấn thân tới top hai trăm tuyệt đối có hy vọng.

Vi Kiệt gật đầu hắn cũng biết trận chiến này đối với Giang Trần mà nói, đối với Cơ Tam công tử mà nói đều không có gánh nặng gì.

Mà bản thân hắn phải cố gắng tới hai mươi phần sức lực thì mới có thể nắm bắt được phần hy vọng này.

Tranh đoạt Thiên Tài bảng này có sáu vòng. Một vạn hai ngàn tám trăm người. Liên tục đào thải sáu vòng, mới có thể chọn ra danh sách hai trăm người.

Cho nên người tiến vào top hai trăm nói dễ dàng cũng không phải là dễ. Ai cũng không dám cam đoan sau khi chém giết liên tục chín vòng, mình còn có thể duy trì sự may mắn, một đường không gặp đối thủ cường hãn.

Mèo mù vớ phải chuột chết, có lẽ có thể có một hai lần, thế nhưng liên tục sáu lần, loại sác xuất này sẽ rất thấp.

Cho nên có thể giết tới cuối cùng, trên cơ bản khả năng may mắn không quá lớn.

Ngẫu nhiên có mấy cá lọt lưới, những người phục sinh sau đó nhất định sẽ khiêu chiến bọn họ, đào thải những người này ra.

Trước trận chiến của Giang Trần và Tiêu Bào Huy, nói không chừng trong lòng tất cả đệ tử thế gia đại phiệt của Lưu Ly vương thành, đại bộ phận người đều nguyện ý gặp phải Chân Đan Vương trong Thiên Tài bảng.

Bởi vì tất cả mọi người cảm thấy, thiên phú đan đạo của Chân Đan Vương xuất chúng như vậy, thiên phú võ đạo cũng chỉ đơn giản mà thôi. Ít nhất từ biểu hiện xem ra, tu vi Thiên Thánh Cảnh cũng không khiến cho người khác chú ý nhiều lắm.

Thế nhưng mà sau trận chiến với Tiêu Bào Huy, đã không còn ai nghĩ như vậy.


Trái lại trong lòng những đệ tử thế gia đại phiệt này đều đang cầu nguyện, không nên đụng phải Chân Đan Vương. Sau khi nhìn thấy trận chiến với Tiêu Bào HUy, không có ai cảm thấy mình lợi hại hơn đại hán to lớn kia.

Giang Trần không có cân nhắc nhiều như vậy, hắn mặc kệ đối thủ là ai, cũng không cần phải cân nhắc quá nhiều.

- Tán tu Diệp Thiên Tác đấu với Chân Đan Vương.

Đối thủ của Giang Trần vòng thứ nhất đã được rút ra, lại là một tán tu. Chuyện này khiến cho trong lòng những đệ tử thế gia đại phiệt thở dài một hơi.

Ít nhất vòng thứ nhất không đụng phải loại người biến thái như Chân Đan Vương.

Diệp Thiên Tác này dáng người gầy gò, mặt mày sáng ngời, có thần, nhìn qua có vẻ khôn khéo. Nhưng mà giờ phút này trên mặt hắn tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.

- Chân Đan Vương, tuy rằng ngươi rất mạnh, nhưng mà tranh luận võ đạo Diệp mỗ tuy rằng biết không địch lại cũng sẽ không bỏ qua cơ hội đánh cược một lần. Có chỗ nào đắc tội mong Chân Đan Vương đừng trách.

Diệp Thiên Tác này cúi người hành lễ với Giang Trần, hiển nhiên với tư cách tán tu, Diệp Thiên Tác vô cùng coi trọng đan đạo đệ nhất nhân của Lưu Ly vương thành như Chân Đan Vương này.

Trong lòng Giang Trần không có chút dao động, khẽ thi lễ lại.

Trên lôi đài là đối thủ của nhau, mặc kệ đối phương nói cái gì, tôn trọng mình cõ nào, vậy đều là chuyện ở dưới lôi đài.

Trên lôi đài song phương chỉ có một mục tiêu, đó chính là đánh bại đối thủ.

Đối thủ này tuy rằng chỉ là Thánh Cảnh thất trọng, nhưng mà Giang Trần lại không có thói quen khinh địch, có thể sát nhập vào trong Tân Tinh bảng ít nhất chứng minh người này có thực lực.

- Mời.

Giang Trần chắp tay nói.

Hiện tại coi như hắn là danh nhân của Lưu Ly vương thành, đối mặt với tán tu tự nhiên Giang Trần phải có phong độ, ý bảo đối phương ra tay trước.

Diệp Thiên Tác thản nhiên cười nói:

- Chân Đan Vương, mấy năm nay ta dạo chơi khắp nơi, lĩnh ngộ kiếm đạo. Đạt được một món Tứ Quý kiếm pháp, mong Chân Đan Vương thỉnh giáo. Kiếm kỹ này chỉ có bốn chiêu, nếu như bốn chiêu không có cách nào thủ thắng, Diệp mỗ lập tức nhận thua, tiếp tục ma luyện kiếm kỹ.

Giang Trần nhìn đối phương một chút, thấy ánh mắt người này kiên định, lộ ra vẻ chân thành vô cùng.

Ánh mắt người này khiến cho Giang Trần nhớ tới một người, người này gọi là Phong Bào.

Ban đầu khi Giang Trần còn ở Vạn Tượng đại điển, từng chỉ điểm qua Phong Bào kia kiếm kỹ, về sau lúc đi man hoang, ở hoàng thành XÍch Đỉnh trung vực lại cứu qua Phong Bào một mạng. Lúc ấy Phong Bào và đám người Lưu Văn Thải ở trong Xích Đỉnh trung vực trở thành nô lệ bị đấu giá, chính là Giang Trần cứu bọn họ ra.

Hiện tại không biết Phong Bào kia lưu lạc ở phương nào.


Phong Bào kia cũng là người mê kiếm đạo, vì kiếm đạo có thể tùy thời hy sinh tính mạng của mình. Đó là một người dùng sinh mệnh theo đuổi kiếm đạo.

Loại người này có lẽ bây giờ thực lực hắn còn thấp kém, thế nhưng chỉ cần còn chưa vẫn lạc, sẽ có vô hạn khả năng trở nên mạnh mẽ.

Mà loại kiếm khách không để ý tới tất cả truy cầu kiếm đạo này gần đây Giang Trần vô cùng coi trọng.

- Tứ Quý kiếm pháp?

Giang Trần gật gật đầu:

- Động thủ đi.

Trong mắt Diệp Thiên Tác hiện lên vẻ kích động, chắp tay nói:

- Đắc tội.

Trong khi nói chuyện, một thanh trường kiếm dài ba thước đã ở trong tay hắn.

Kiếm chiêu không có bất kỳ động tác dư thừa, hoa lệ nào, Diệp Thiên Tác cầm kiếm trong tay, khí chất thân thể lập tức trở nên sắc bén vô cùng.

Mà thanh kiếm nhìn như bình thường này khí tức kinh người, tràn ngập sức sống, không thèm che dấu sự sắc bén.

- Tứ Quý kiếm pháp, đệ nhất kiếm - Xuân Chi Nhu kiếm.

Kiếm quăng bắt đầu khởi động, quấn triền miên, như là mưa bụi, như là gió xuân, như là cành liễu, lập tức đem lôi đài này đặt trong ý cảnh mùa xuân.

Ở trong lầu nhỏ nghe mưa xuân.


Đây là kiếm ý.

Kiếm ý cường đại không nhất định mỗi một lần bộc lộ ra đều có sát ý vạn trượng.

Kiếm ý cường đại chính thức nằm ở chỗ từ kiếm ý tạo ra ý cảnh. Mà Xuân Chi Nhu kiếm này hiển nhiên là loại kiếm ý cường đại này. Bởi vì một kiếm này ý cảnh hoàn toàn khống chế ý cảnh chung quanh.

Loại kiếm ý khống chế ý cảnh này mới thực sự là kiếm kỹ cường đại.

Kiếm bình thường đơn giản thô bạo, chỉ hiểu giết người mà không có cách nào sinh ra kiếm ý chi cảnh. Loại kiếm này chỉ xứng giết một ít đối thủ tam lưu mà thôi.

Đối thủ cường đại chính thức chỉ có kiếm ý, chỉ có khống chế ý cảnh, đạt được quyền khống chế tuyệt đối trong chiến trường, đây mới là kiếm ý mà cường giả chính thức kiêng kỵ.

Không thể không nói ở phương diện này kiếm ý của Diệp Thiên Tác này vô cùng thành công.

Ngay cả Giang Trần, trong mắt cũng hiện lên một tia hân thưởng. Bởi vì hắn nhìn ra được đây đích thực là kiếm ý mà đối phương ngộ ra được.

Người có thể lĩnh ngộ ra kiếm ý của mình, sáng tạo ra kiếm kỹ, đây tuyệt đối không phải là kiếm khách bình thường.

Cho dù là Giang Trần, hiện tại tất cả vũ kỹ hắn tu luyện đều của từ người khác. Không có một món vũ kỹ nào là hắn tự nghĩ ra.

Thế nhưng mà đối thủ này rõ ràng lại tự nghĩ ra kiếm chiêu và kiếm ý, trong nháy mắt Giang Trần có cảm giác kinh diễm.

Đây tuyệt đối là một đối thủ đáng để kính nể.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.