So với Phong Bào, Diệp Thiên Tác này hiển nhiên còn mạnh mẽ hơn một chút. Phong Bào si mê kiếm đạo, chẳng qua chỉ đắm chìm ở trong kiếm. Mà Diệp Thiên Tác này đã đắm chìm trong kiếm ý, đã bắt đầu siêu thoát nhận thức của kiếm khách bình thường. Hoàn toàn dung nhập vào trong kiếm chiêu, kiếm ý, bắt đầu có mạch suy nghĩ của riêng mình, có ý nghĩ của mình.
Giang Trần cũng đắm chìm trong kiếm ý, hai mắt khép hờ, giống như hoàn toàn quên chính mình đang ở trong kiếm kỹ uy hiếp của đối phương.
Nhìn thấy bộ dáng của Giang Trần như vậy, đám người đang xem trận chiến dưới đài kinh hãi hô lên.
- Xảy ra chuyện gì vậy? Chân Đan Vương tại sao bỗng nhiên lại nhắm mắt lại? Chẳng lẽ môn kiếm kỹ này có ma lực gì có thể ảnh hưởng tới tâm thần sao?
- Không phải chứ? Làm cái gì vậy?
- Thiếu chủ..
Câu Ngọc cũng nhíu mày không thôi.
Thân Tam Hỏa bỗng nhiên nói:
- Mọi người không nên lo lắng, sư huynh nhất định đang suy nghĩ đối sách. Trận chiến trước đối thủ mạnh như vậy không phải sư huynh cũng thắng sao?
Ngẫm lại trận chiến với Tiêu Bào Huy, đối thủ nhất định còn cường đại hơn kiếm khách này, nghĩ như vậy tâm tư khẩn trương của mọi người mới bình tĩnh lại một chút.
Thế nhưng mà lúc này ai cũng không dám xem thường, dù sao luận bàn võ đạo có đôi khi sẽ xuất hiện một chút tình huống ngoài ý muốn. Sẽ xuất hiện tình huống vũ kỹ tương khắc.
Cũng không nhất định là hoàn toàn dựa vào cảnh giới võ đạo mà phân ra mạnh yếu.
Kiếm ý của Diệp Thiên Tác khởi động, tâm thần chú ý, nhìn thấy Giang Trần bỗng nhiên nhắm mắt, hắn lại có chút kinh ngạc.
Nhưng mà kiếm khách cường đại vĩnh viễn không bởi vì đối phương mà dừng lại kiếm ý của mình. Kiếm ý của Diệp Thiên Tiếu không đổi, tiếp tục thăng hoa.
Sau một khắc, Giang Trần bỗng nhiên nhếch miệng cười, trong mắt hiện lên một đạo kim quang, bắn thẳng vào trong mưa phùn khôn cùng kia.
Phanh.
Đây là Tà Ác kim nhãn của Giang Trần, kim quang bắn ra, lập tức khám phá ra chỗ trí mạng trong một kiếm của Diệp Thiên Tác.
Mà đạo kim quang này đánh vào chỗ trí mạng của một kiếm kia.
Diệp Thiên Tác cảm thấy tay tê rần, trường kiếm trong tay giống như nặng thiên quân, bị một cỗ lực lượng cường đại gắt gao ngăn chặn.
Sau một khắc kiếm ý của hắn sụp đổ.
Kiếm ý tản ra, Tà Ác kim nhãn của Giang Trần cũng biến mất, hắn mỉm cười gật đầu với Diệp Thiên Tác:
- Kiếm kỹ tốt, tiếp tục đi.
Trong lòng Diệp Thiên Tác nghiêm túc, đối phương không có chút bất động như vậy, hai mắt chỉ nhắm lại rồi mở ra đã phá vỡ kiếm ý khôn cùng giống như mưa phùn của hắn.
Hắn biết rõ Chân Đan Vương rất mạnh, nhưng khi tự mình chứng thức cảm nhận mới biết được đối phương mạnh mẽ vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Trong lúc nhất thời Diệp Thiên Tác cũng không uể oải, ngược lại còn có cảm giác giống như càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh.
- Chân Đan Vương, chiêu tiếp theo ngươi nên coi chừng một chút.
Tứ Quý kiếm kỹ, ẩn chứa pháp tắc tứ quý, xuân có xuân nhu, hạ có hạ liệt.
Kiếm ý này đột nhiên biến đổi giống như bốn phía lôi đài lập tức có mười khỏa mặt trời chiếu rọi, nhiệt độ bỗng nhiên tăng lên rất nhiều.
Mà trường kiếm trong tay Diệp Thiên Tác cũng bắn ra quang mang chói mắt.
Trong lúc nhất thời giống như hư không chung quanh giống như bị thiêu đốt, mặt đất biến thành nóng bỏng, bốn cây cột bốn phía lôi đài cũng rất giống như tùy thời bị thiêu cháy.
Giang Trần hơi cả kinh, lại phải liếc mắt nhìn lại Diệp Thiên Tác này. Có thể tở trong khoảng thời gian ngắn chuyển đổi kiếm ý thành thạo như vậy đây tuyệt đối là một thiên tài kiếm đạo a.
Kiếm khách bình thường kiếm ý đều nhất mạch tương thừa, phong cách không có quá nhiều biến hóa.
Thế nhưng mà Diệp Thiên Tác này vậy mà ở trong kiếm ý bất đồn thành thạo biến đổi. Tuy rằng quá trình biến hóa có chút hơi cứng, nhưng mà đây không phải là vấn đề của bản thân Diệp Thiên Tác mà là bởi vì hắn dùng Tà Ác kim nhãn phá Xuân chi nhu kiếm của đối phương đi.
Kiếm ý bị hắn phá đi, đối phương còn có thể thành thạo chuyển đổi, hơn nữa còn là một loại kiếm ý hoàn toàn bất đồng khác.
Phần tạo nghệ kiếm đạo này khiến cho người ta cảm thấy giật mình.
Đừng nói là Giang Trần, coi như là cường giả cấp bậc như bảy đại đế giờ phút này cũng bị cuộc chiến ở lôi đài này hấp dẫn.
Bọn họ vốn muốn chú ý tới Chân Đan Vương, kết quả lại phát hiện ra tán tu giao thủ với Chân Đan Vương lại có thiên phú kinh người như vậy.
Để cho thiên tài như vậy phiêu bạt bên ngoài, bảy đại đế cảm thấy đây quả thực là một hành vi phạm tội.
Hạ chi kiếm ý bạo ngược, sắc bén, cuồng nhiệt, phảng phất như muốn cuồng bạo thiêu đốt phiến thiên địa này.
Trong lúc nhất thời chung quanh như có vô số dược lò, vô số thiên hảo không ngừng từ bốn phương tám hướng phun ra, nóng bỏng mang theo kiếm ý vô cùng, điên cuồng ập về phía Giang Trần.
Cho dù là Giang Trần cũng không thể không thừa nhận, lực khống chế kiếm ý này quả thực là kinh người.
Nhưng mà đối với Giang Trần mà nói, công kích cấp bậc này ý cảnh của kiếm ý đầy đủ, thế nhưng hỏa hầu vẫn thiếu một chút.
Dù sao đối phương cũng chỉ là một Thiên Thánh Cảnh, Thánh Cảnh thất trọng mà thôi.
Từ trong hỏa hầu của đối phương Giang Trần có thể nhìn ra được, đối phương ở phương diện kiếm đạo quả thực là thiên tài, nhưng mà gặp ở phương diện khác thì tương đối bình thường.
Kiếm ý cường đại này không có cách nào che dấu hỏa hầu, tu vi chưa đủ của hắn.
Thánh Cảnh thất trọng như Giang Trần có thể so sánh với bán bộ Hoàng cảnh, có đầy đủ tư cách chính diện đối kháng với bán bộ Hoàng cảnh. Mà Diệp Thiên Tiếu này là Thánh Cảnh thất trọng, cũng chỉ là Thánh Cảnh thất trọng bình thường mà thôi.
Hắn dưới sự trợ giúp của kiếm ý, có lẽ có thể đánh bại Thánh Cảnh bát trọng, thậm chí là Thánh Cảnh cửu trọng.
Thế nhưng mà gặp phải bán bộ Hoàng cảnh, cuối cùng Diệp Thiên Tiếu này vẫn ăn thiệt thòi. Bởi vì tu vi cảnh giới của hắn cuối cùng vẫn hạn chế hắn không thể khiêu chiếu, vượt qua tồn tại đó.
Dưới kiếm ý cuồng bạo bao phủ, Giang Trần tế ra đại đỉnh kia.
Đại đỉnh này lúc trước hắn đạt được từ tay Lữ Sư Nam, phòng ngự nhất lưu. Cơ hồ tất cả công kích bình thường đều bị một cỗ lực lượng cường đại trực tiếp hút vào trong bảo đỉnh.
Sau một khắc, ngón tay Giang Trần khẽ động, trực tiếp đụng vào trên thân kiếm Diệp Thiên Tác.
Phanh.
Trên thân kiếm Diệp Thiên Tác vang lên tiếng va chạm, cơ hồ tất cả kiếm ý lần nữa tiêu tán.
Trong mắt Diệp Thiên Tác hiện lên vẻ giật mình, tại sao hắn nhìn không ra Chân Đan Vương đang hạ thủ lưu tình. Thậm chí cho tới bây giờ người ta cũng chỉ đang chơi đùa với hắn, thưởng thức kiếm kỹ của hắn, căn bản không có phản kích.
Dùng lực công kích cường đại của Chân Đan Vương, một khi thi triển phản kích mà nói, kiếm kỹ mà hắn vẫn lấy làm tự hào căn bản ngay cả cơ hội thi triển cũng không có.
Trong lúc nhất thời Diệp Thiên Tác cũng có chút chần chờ.
Hắn ở trên phương diện kiếm đạo chưa bao giờ chần chừ, nhưng mà dưới loại cục diện này, nếu như hắn không biết cao thấp đi công kích đối phương, chỉ sợ sẽ thực sự không biết phải trái.