Sát Thần Chí Tôn

Chương 1656: C1656: Cường thế đột phá một đời tuyệt trần 2



Giang Trần cũng không chối, đứng dậy, liếc mắt nhìn Cơ Tam công tử, lưu lại ánh mắt cổ vũ rồi rời khỏi tấm Lưu Ly bia thứ tư.

Bởi vậy khiến cho hiện trường có chút hỗn loạn.

Lúc này mới trôi qua bao lâu chứ?

Ba thời thần còn chưa qua a. Chân thiếu chủ này không ngờ lại lĩnh ngộ tấm Lưu Ly bia thứ tư? Chẳng lẽ trước đây hắn từng chứng kiến loại trận pháp này sao?

Rất nhiều người ở đây đều không tiếp nhận được sự thực này, kể cả mấy thiên tài cao cấp nhất. Nhìn thấy tốc độ quá quan của Giang Trần mạnh mẽ như vậy, khiến cho trong lòng bọn họ bị kích thích, khó tránh khỏi có chút sóng gió trong lòng.

Ngược lại, Cơ Tam công tử nhìn thấy Giang Trần mạnh mẽ như vậy trong lòng cảm thấy phấn chấn. Đạo ánh mắt cổ vũ trước khi rời khỏi của Giang Trần khiến cho hắn càng thêm tin tưởng.

Mấy nhà vui mấy nhà buồn, rốt cuộc đều là thiên tài trong Thiếu chủ bảng, sau khi trong lòng có chút chấn động, đều khống chế được cảm xúc trong lòng, tiếp tục lĩnh ngộ.

- Không phải chứ? Hắn lĩnh ngộ tấm Lưu Ly bia thứ tư? Lại là số tám? Lại là Chân thiếu chủ?

- Lúc này mới qua bao lâu a? Ba thời thần? Tấm Lưu Ly bia thứ tư này không làm khó được hắn? Khổng Tước đại đế, Khổng Tước thánh sơn của đạo huynh quả thực đã đào được quái thai a.

Không thể không nói, bảy đại đế bị tốc độ đột phá của Giang Trần làm cho khiếp sợ. Kể cả Khổng Tước đại đế cũng bị tốc độ nghịch thiên của Giang Trần chấn trụ.


Khổng Tước đại đế cười khổ nói:

- Các ngươi đừng nhìn ta, tấm Lưu Ly bia thứ tư này, nội dung bên trong nhất định hắn đã từng tiếp xúc qua. Bằng không mà nói không có khả năng có tốc độ như vậy.

Khổng Tước đại đế chỉ có thể giải thích như vậy. Về phần người khác tin hay không, hắn cũng không thể gượng ép.

Nhưng mà biểu hiện của những người khác hiện tại là tin lời giải thích này.

Dù sao trừ giải thích này ra, muốn tìm giải thích khác cũng không thông a. Muốn nói thiên phú hắn cao? Cao hơn những người khác? Nhưng cũng không có cao tới như vậy a?

Cùng là thiên tài cấp bậc thiếu chủ trong Lưu Ly vương tháp, không có khả năng chênh lệch lớn tới như vậy.

Dù sao thiên tài cấp bậc thiếu chủ của Lưu Ly vương tháp, ở trên bát vực cũng là tồn tại nhất lưu.

- Chân thiếu chủ này, hắn sẽ khiêu chiến tấm Lưu Ly bia thứ năm sao? Nếu như nhớ không nhầm khiêu chiến tấm Lưu Ly bia thứ năm có được thêm thời gian ba tháng nha.

- Tấm Lưu Ly bia thứ sáu có thể tăng lên nửa năm.

- Ta nhớ, tổng cộng có chín tấm Lưu Ly bia. Nếu như lĩnh ngộ toàn bộ, thời gina tăng lên có tới sáu bảy năm. Hơn nữa thêm thời gian của bản thân hắn là hai năm, há không phải có thể ngây ngốc trong đó mười năm, tám năm hay sao?

- Tấm Lưu Ly bia thứ chín? Nói dễ vậy sao? Mấy ngàn năm nay, cao nhất, bất quá cũng chỉ tìm hiểu tới tấm Lưu Ly bia thứ tám.

- Đúng vậy, hơn nữa tấm Lưu Ly bia thứ tám kia cũng không được tìm hiểu thành công. Chỉ là đó lại là chuyện năm ngàn năm trước.

- Ta nhớ rõ khi đó Khổng Tước đạo huynh dường như cũng tìm hiểu tới tấm Lưu Ly bia thứ bảy, hơn nữa chỉ lĩnh ngộ kém một đường a.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn qua Khổng Tước đại đế.

Khổng Tước đại đế nhẹ nhàng cười nói:

- Quả thực năm đó ta tuổi trẻ khí thịnh, một lần hành động cũng bởi vì không biết khống chế tiết tấu. Nếu như tiết tấu chậm hơn chút, có lẽ có hi vọng vọt tới tấm Lưu Ly bia thứ tám. Đáng tiếc a, còn thiếu một tia.

Những đại đế khác cũng biết việc này, nhưng mà trong lòng lại bội phục vô cùng. Bởi vì mấy người bọn họ, thành tích khiêu chiến Lưu Ly bia cũng không bằng Khổng Tước đại đế.


Cao nhất cũng chỉ là Tu La đại đế và Niêm Hoa đại đế, đã từng tới tấm Lưu Ly bia thứ sáu. Đáng tiếc còn không có tìm hiểu thành công.

- Đúng rồi, các ngươi nói xem Chân thiếu chủ này có thể tới tấm Lưu Ly bia thứ mấy?

Trấn Nhạc đại đế kia bỗng nhiên đưa ra vấn đề này.

Vấn đề này cũng câu dẫn ra hứng thú thảo luận của mọi người.

- Khổng Tước đạo huynh, kẻ này là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn của các ngươi, dùng sự phỏng đoán của đạo huynh về hắn, hắn có thể đi tới tấm Lưu Ly bia thứ mấy?

Người đặt vấn đề là Thương Hải đại đế.

Khổng Tước đại đế cười nhạt một tiếng, nói:

- Loại chuyện này không dễ dự đoán, cũng phải nhìn xem hắn có biết khống chế tiết tấu hay không. Hiện tại hắn đã đột phá tấm Lưu Ly bia thứ tư, hơn nữa so với chúng ta lúc trước còn nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Chuyện này chứng minh hắn ít nhất có thể khiêu chiến tấm thứ bảy, thậm chí là có tiềm lực khiêu chiến tấm thứ tám. Đương nhiên có thể đi tới một bước kia hay không, phải nhìn xem hắn có biết điều chỉnh tiết tấu hay không, trù tính hợp lý hay không.

Khổng Tước đại đế làm sao không hiểu, Thương Hải đại đế kia nhìn như bình thản hỏi, thế nhưng thật ra trong lòng lại suy nghĩ khác.

Nếu như Khổng Tước đại đế có đánh giá thấp, tất sẽ khiến cho mọi người cảm thấy Chân Đan Vương bình thường như vậy tại sao hắn còn lập Chân Đan Vương làm thiếu chủ.

Nếu như hắn nói quá lạc quan, vạn nhất chút nữa Giang Trần ngã ngựa, hoặc là bị đá ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ bị người ta âm thầm cười nhạo, cảm thấy hắn nói chuyện giật gân quá sớm.

Cho nên Khổng Tước đại đế nói lời này cũng không có nói quá, mà hắn thực sự cầu thị, cẩn thận suy xét rồi nói.


Thương Hải đại đế nghe vậy lại cười nói:

- Xem ra Khổng Tước đạo huynh vô cùng lạc quan với Chân thiếu chủ này. Cũng có thể nói Khổng Tước đạo huynh cảm thấy thiên phú và tiềm lực của kẻ này là tồn tại mạnh nhất năm ngàn năm qua a.

Khổng Tước đại đế mỉm cười nói:

- Thương Hải lão đệ, ngươi rất biết kết luận a. Có thể đột phá tới tấm Lưu Ly bia thứ tám hay không còn có đủ loại nhân tố, cho dù là ai cũng không tính trước được. Vậy lão đệ thử tính xem thiếu chủ Diệp Phiêu Linh dưới trướng lão đệ có thể đi tới tòa Lưu Ly bia thứ mấy?

Nếu như Khổng Tước đại đế phát giận với Thương Hải đại đế, khó tránh khỏi sẽ khiến cho người ta cảm thấy lòng dạ hẹp hòi. Thế nhưng mà những lời này của Thương Hải đại đế quả thực rất có tư tâm, rõ ràng muốn gây khó dễ cho Khổng Tước đại đế.

Khổng Tước đại đế là người như thế nào chứ, chỉ cần hai ba câu có thể đả kích ngược lại, khiến cho Thương Hải đại đế á khẩu không trả lời được.

Đúng vậy a. Ngươi có thể đoán trước được thành tính của người dưới trướng mình sao? Thành tích của thiên tài dưới trướng ngươi lại hông đi quan tâm, đối với thiên tài của Khổng Tước thánh sơn lại cắn chặt không nhả, có ý tứ gì?

Niêm Hoa đại đế luôn im lặng không nói, bỗng nhiên lên tiếng:

- Khổng Tước đạo huynh, ngươi nói tiết tấu, cách nói này vô cùng mới lạ, mong đạo huynh giải thích nghi hoặc chúng ta.

Khổng Tước đại đế biết rõ Niêm Hoa đại đế không có ác ý, cũng biết kỳ thực hắn muốn hiểu rõ vấn đề này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.