Tìm kiếm như vậy, thăm dò như vậy, Giang Trần vững bước tiến lên. Ước chừng sau một tháng, hắn rốt cuộc đem cơ hồ tất cả tấm pháp và hình ảnh ghép lại hoàn chỉnh.
Diễn luyện mấy lần, Giang Trần tin tưởng không có bất kỳ vấn đề gì, lúc này mới yên tâm bắt đầu tu luyện.
Thiên Côn thượng nhân tuy rằng chịu hạn chế, nhưng Thiên Côn cung là địa bàn của hắn, thần thức hắn vẫn có thể bao trùm tất cả khu vực, có thể nắm giữ tất cả chi tiết, tỉ mỉ.
Nhìn thấy Giang Trần trong một tháng đem cơ hồ tất cả thân pháp và tâm pháp tìm kiếm được, trong lòng cũng cảm thấy giật mình, âm thầm sợ hãi thán phục.
- Xem ra trận chiến thượng cổ, tuy rằng nhân tộc suy bại tiêu điều, thế nhưng lực kéo dài huyết mạch vẫn còn. Thiên tài mỗi đời đều có. Tiểu gia hỏa này so với hai thiên tài trước đó tới đây, dường như còn có thiên phú và ngộ tính cao hơn một mảng lớn a.
Nhãn lực của Thiên Côn thượng nhân không giống bình thường, tự nhiên nhìn ra ưu khuyết điểm. Huống chi biểu hiện của Giang Trần rõ ràng đã vượt qua hai người trước đó.
- Trong một tháng dùng tu vi Thánh Cảnh cửu trọng của hắn có thể tìm ra đầu mối truyền thừa trong đống lộn xộn này, tiểu tử này quả thực đáng để khiến cho người ta chờ mong a.
Trong lòng Thiên Côn thượng nhân cũng âm thần tán thưởng, đồng thời cũng không nhịn được suy đoná:
- Hẳn là tiểu tử này chính là người truyền thừa mà lão hỗn đản kia đau khổ tìm kiếm sao?
Thương Côn thượng nhân có ấn tượng vô cùng tốt với Giang Trần, cho nên nhìn thấy biểu hiện của Giang Trần ưu tú như vậy cũng không nhịn được muốn cất nhắc Giang Trần.
Nhưng mà nói tới chuyện này hắn cũng biết, thiên phú của Giang Trần này tuyệt đối vượt qua hai người trước đây. Về phần phúc duyên, theo tự thuật của tiểu gia hỏa này, trong nhân sinh lại có nhiều kỳ ngộ như vậy, đây tuyệt đối là thiên tài có đại khí vận.
Nếu như đủ loại nhân tố đều đủ mà nói...
- Nói không chừng Giang Trần này chính là tân chủ nhân của Lưu Ly vương tháp a.
Trong lòng Thiên Côn thượng nhân kích động một cách khó hiểu, bị giam cầm mười mấy vạn năm, khát vọng đạt được tự do ở sâu trong lòng hắn so với người khác còn lớn hơn.
Chỉ là, tự do này cũng không phải dễ dàng đoạt được như vậy. Đầu tiên phải có n gười tới kế thừa Lưu Ly vương tháp, hoàn toàn kế thừa Lưu Ly vương tháp, bọn họ mới có thể được giải phóng.
Hơn nữa sau khi đạt được tự do, bọn họ còn phải phụng dưỡng tân chủ nhân một vạn năm, đây cũng là quy định.
Sáu thủ hộ giả truyền thừa lục cung của bọn họ ai mà không phải là gia hỏa tâm khí cao ngạo cơ chứ? Nếu như khí chất và tính cách của tân chủ nhân làm cho bọn họ khó chịu, bọn họ phụng dưỡng tân chủ nhân, chỉ sợ tư vị cũng không dễ chịu.
Mà tiểu gia hỏa gọi là Giang Trần trước mắt này các phương diện đều khiến cho Thiên Côn thượng nhân cảm thấy vô cùng hợp khẩu vị của mình.
Cho nên trong lòng Thiên Côn thượng nhân cũng sinh ra sự chờ mong:
- Tiểu gia hỏa, lão phu có thể khôi phục tự do hay không thì phải nhìn vào biểu hiện của ngươi.
Hai thiên tài tới đây trước đó Thiên Côn thượng nhân cũng không phủ nhận bọn họ là thiên tài. Nhưng mà cảm nhận của Thiên Côn thượng nhân đối với bọn họ còn xa không tốt bằng đối với Giang Trần.
Bởi vì trên người Giang Trần, Thiên Côn thượng nhân cảm nhận được khí chất đặc biệt nào đó. Ngoài ra Giang Trần còn vô cùng chân thành, tự thuật chuyện mà bản thân tự mình trải nghiệm, không có bất kỳ chỗ nào che dấu.
Càng khó có được là tiểu tử này còn có thể phản bác hắn, cũng không có bởi vì mình là thủ hộ giả của Thiên Côn cung mà nhân nhượng hắn vô hạn.
Điểm ngông nghênh này Thiên Côn thượng nhân vô cùng thưởng thức.
Ngoài Lưu Ly vương tháp, thế lực khắp nơi của bảy đại đế còn đang đắm chìm trong hiện thực sau khi Chân thiếu chủ đột phá tấm Lưu Ly bia thứ chín.
Mà cả Lưu Ly vương tháp, cũng đắm chìm sao trong cuồng hoan. Đây không phải là thịnh hội, thế nhưng lại có thể so sánh với thịnh hội. Hơn nữa còn là thịnh hội mà một vạn năm cũng khó có được.
Chân thiếu chủ, chinh phục chín tấm Lưu Ly bia, siêu việt cơ hồ tất cả thiên tài trong lịch sử, giờ phút này quang mang của Chân thiếu chủ, đừng nói là áp đảo tất cả thiên tài cùng thời, thậm chí còn áp đảo cả bảy đại đế. Áp đảo cả mấy ngàn năm lịch sử của llvlt.
Mấy nhà vui mấy nhà buồn.
Tại một nơi vắng vẻ của Lưu Ly vương thành, mấy pháp vương của Bất Diệt Thiên Đô tụ tập lại một chỗ. Mục Thánh pháp vương, Kha Thánh pháp vương, còn có Bối Pháp vương, kể cả Diệt Trần Tử trước đó lẫn vào Thiên Tài bảng, cuối cùng lại buông tha cơ hội khiêu chiến Giang Trần, tất cả đều có mặt.
Nghe được tin tức Chân thiếu chủ chinh phục tấm Lưu Ly bia thứ chín, những gia hỏa tới từ Bất Diệt Thiên Đô như bọn họ đều ngưng trọng vô cùng.
- Chư vị, không thể không nói, lần này Bất Diệt Thiên Đô chúng ta gặp phiền phức lớn rồi.
Mục Thánh pháp vương hiện tại trực tiếp mở miệng nói.
- Đúng vậy, không thể tưởng tượng được, tiểu tử kia lại có thiên phú xuất chúng như vậy. Che dấu quá sâu a.
Kha Thánh pháp vương cũng thở dài nói.
Bối Pháp vương lại sợ hãi nói:
- Nhị vị Thánh pháp vương, vậy các ngươi đã nhận định Chân thiếu chủ kia chính là Giang Trần của Đan Kiền Cung kia sao?
Nói thật, đây cũng là thứ mà khiến cho bọn họ cảm thấy thất bại nhất.
Làm lâu như vậy, rốt cuộc Chân thiếu chủ này có phải là Giang Trần hay không, căn bản bọn họ cũng không có cách nào xác định được. Tuy rằng ở sâu trong nội tâm bọn họ, các loại suy đoán đều cảm thấy Chân thiếu chủ này chính là Giang Trần.
Thế nhưng mà cẩn thận nghĩ qua, nhất là thông qua biểu hiện của Chân thiếu chủ trên lôi đài, lại cảm thấy không giống như Giang Trần trong truyền thuyết.
- Diệt Trần Tử, ngươi thấy thế nào?
Kha Thánh pháp vương hỏi.
Diệt Trần Tử ban đầu ở khiêu chiến Thiếu chủ bảng, ngoài ý muốn nhận thua, chật vật rời khỏi, thoát được một mạng. Đây cũng là trò cười của cả Lưu Ly vương thành.
Chỉ là Lưu Ly vương thành cũng không có ai biết lai lịch của Diệt Trần Tử a.
- Ta cho rằng có lẽ chúng ta đã lo xa. Nếu như Chân thiếu chủ này là Giang Trần mà nói, hiện tại hắn không cần phải che dấu thân phận như vậy a.
Diệt Trần Tử tiếp tục nói:
- Ta tán thành cách nói bên ngoài, Chân thiếu chủ này hẳn là một quân cờ mà Khổng Tước đại đế âm thầm bồi dưỡng.
Bối pháp vương cũng gật đầu nói:
- Thuộc hạ cũng thấy suy đoán này hợp lý. Nếu như chúng ta là Khổng Tước đại đế, cũng không có khả năng ném một người thừa kế tới nơi thế tục lãng phí thời gian a. Súc sinh Giang Trần kia xuất thân từ nơi nhỏ bé như Đông Phương vươn quốc, còn phí thời gian đi qua những nơi như Thiên Quế vương quốc và Bảo Thụ tông. Nhìn thế nào cũng không giống như quân cờ mà Khổng Tước đại đế âm thầm bồi dưỡng.
Kha Thánh pháp vương khẽ than nhẹ một tiếng:
- Suy đoán theo lẽ thường mà nói, quả thực như thế. Nhưng mà vì sao ta có cảm giác, cảm thấy chuyện này khiến cho người ta rất bất an a.