Sát Thần Chí Tôn

Chương 1912: C1912: Lẫn vào thúy hoa hiên



- Làm càn, đây là trưởng lão của Thúy Hoa Hiên chúng ta, hắn nói chuyện như thế nào sẽ vô dụng?

- Các hạ, ta nhìn ngươi là cố ý đến bới móc a?

Thúy Hoa Hiên trưởng lão kia nghe vậy, cũng giận quá thành cười:

- Hảo hảo hảo, xem ra ngươi quả nhiên không phải đến buôn bán.

Giang Trần nhíu mày:

- Tại sao nói vậy?

Đang khi nói chuyện, Giang Trần thuận tay lấy ra một cái chai, trong cái chai này, chứa đúng là Thiên Côn huyết mạch lấy được từ Lưu Ly Vương Tháp.

Lúc ấy Giang Trần đã nhận được ba giọt.

Trong đó một giọt, Giang Trần đã đưa cho Khổng Tước Đại Đế.

Còn có hai giọt, Giang Trần một mực giữ ở bên người. Hắn đã chuẩn bị dự lưu một giọt cho Vô Song Đại Đế. Bất quá hiện tại chưa tới thời cơ.

Phải chờ thời cơ lại thành thục một ít, mình có thể triệt để thu phục Vô Song Đại Đế, lại đưa cho Vô Song Đại Đế Thiên Côn huyết mạch.

Thiên Côn huyết mạch là bất luận một giọt gì, cũng có thể đúc thành Thiên Vị cường giả.

Loại huyết mạch thần kỳ này, là bảo bối từ Thượng Cổ truyền thừa, là võ giả hiện thế vô luận tu luyện như thế nào cũng rất khó đạt tới.

Bất luận một giọt nào, cũng tuyệt đối là giá trị liên thành.


Nếu có người biết hàng, bất luận một giọt gì cũng sẽ khiến một hồi gió tanh mưa máu, thậm chí làm cho cả Nhân loại cương vực lâm vào trong họa chiến tranh.

Đây là tuyệt đối có khả năng, thế giới Võ đạo, vì trở nên mạnh mẽ, vì đạt được tài nguyên, trong lịch sử không biết phát sinh qua bao nhiêu chiến tranh vô vị.

Giang Trần tùy ý lấy ra một cái chai, bên trong vừa vặn chứa một giọt Thiên Côn huyết mạch.

Chỉ là, Giang Trần liệu định, Xích Đỉnh Trung Vực này tuyệt đối sẽ không có người nhận thức Thiên Côn huyết mạch. Khí tức của Thiên Côn huyết mạch này phi thường khác biệt, sẽ không giống Chân Long huyết mạch rất dễ phân biệt.

Chân Long huyết mạch, chỉ cần người biết nhìn hàng, liếc liền có thể nhận ra.

Nhưng mà Thiên Côn huyết mạch, người bình thường thật đúng là nhận không ra.

Đương nhiên, Giang Trần cũng không có triệt để bạo lộ Thiên Côn huyết mạch, mà tùy ý lung lay trước mặt cung phụng trưởng lão kia thoáng một cái, để cho khí tức huyết mạch tràn ra một chút.

Giang Trần làm rất chuẩn, một chút khí tức tràn ra kia, vừa vặn có thể câu dẫn tâm hiếu kỳ của đối phương.

Quả nhiên, chút khí tức kia, cũng làm cho con mắt của cung phụng trưởng lão sáng ngời, sắc mặt động dung hỏi:

- Bằng hữu, đây là cái gì?

Giang Trần thấy thái độ của đối phương phát sinh chuyển biến 180°, lại tuyệt không ngoài ý muốn, mà mang theo cười khẩy nhàn nhạt nói:

- Nếu như ta biết là cái gì, sẽ không tìm Thúy Hoa Hiên các ngươi rồi. Bất quá các ngươi đã khuyết thiếu thành ý, vậy thì thôi. Cáo từ.

Giang Trần nói xong, liền ôm quyền muốn ly khai.

Cung phụng trưởng lão kia vội bước lên phía trước, vẻ mặt áy náy cười làm lành nói:

- Bằng hữu dừng bước, xin dừng bước, vừa rồi là lão hủ vô lễ.

Giang Trần tùy ý khoát tay áo, nhưng bước chân lại không ngừng, cũng không thèm nhìn cung phụng trưởng lão này.

- Bằng hữu, xin dừng bước. Thứ tốt này, các vực quanh thân chỉ có Thúy Hoa Hiên chúng ta mới có thể biết hàng, cũng chỉ chúng ta mới thu mua được, phóng tới địa phương khác, coi như ngươi qua tay bán ra ngoài, lấy được hồi báo cũng tuyệt đối không bằng Thúy Hoa Hiên chúng ta.

Cung phụng trưởng lão này không ngừng mở miệng giữ lại Giang Trần. Hiển nhiên, hắn là bị khí tức cường đại của Thiên Côn huyết mạch lấy hồn.

Đừng nói hắn chỉ là một trưởng lão, coi như là Thúy Hoa Hiên chủ ở đây, biểu hiện cũng tuyệt đối không khá hơn chút nào.

Dù sao, Thiên Côn huyết mạch trời sinh có được lực hấp dẫn vô cùng, đây là một loại lực hấp dẫn bẩm sinh, cho dù kẻ đần, cũng biết cái này là đồ tốt.

Bước chân của Giang Trần bỗng nhiên dừng lại, cười nhạt hỏi:

- Ta vẫn là câu nói kia, ta chỉ gặp Thúy Hoa Hiên chủ.

Cung phụng trưởng lão kia cũng không dám đáp ứng lung tung, mà kiên nhẫn giải thích nói:


- Hiện tại Hiên chủ đang tiếp kiến một đám khách quý. Thật sự phân thân không ra. Nếu không... trước mời bằng hữu đến Thúy Hoa Hiên ta ở mấy ngày, Thúy Hoa Hiên chúng ta nhất định dùng quy cách cao nhất tiếp đãi các hạ. Chỉ chờ Hiên chủ rảnh, hắn sẽ trước tiên tiếp kiến các hạ, nhất định cho các hạ câu trả lời thuyết phục.

Giang Trần cau mày nói:

- Mấy ngày? Ta chờ được mấy ngày sao?

Cung phụng trưởng lão kia không ngừng xoa tay, vẻ mặt lo lắng:

- Chỉ mấy ngày thời gian, nhoáng một cái liền trôi qua rồi. Dù bằng hữu lại gấp, cũng không vội ở mấy ngày a?

Giang Trần trầm ngâm một lát, mới nói:

- Mà thôi, ta lui nhường một bước. Ta đã từng đi ngang qua Xích Đỉnh vương đô, nghe nói Thúy Hoa Hiên Thiếu nãi nãi buôn bán cực kỳ công đạo. Thúy Hoa Hiên chủ đã không rảnh, Thiếu nãi nãi nhà các ngươi, không phải cũng bận chứ?

Thiếu nãi nãi?

Ánh mắt cung phụng trưởng lão kia hơi có chút phức tạp, nhìn chằm chằm vào Giang Trần.

Giang Trần tức giận nói:

- Như thế nào?

Cung phụng trưởng lão kia trầm ngâm nói:

- Các hạ, những ngày này Thiếu nãi nãi thì càng thêm không tiện rồi...

- Vậy thì không cần nhiều lời. Thúy Hoa Hiên quả nhiên khuyết thiếu thành ý. Cáo từ.

Giang Trần nói tới nói lui, vốn chính là vì nhìn thấy Vệ Hạnh Nhi. Thấy cung phụng trưởng lão này ra sức khước từ, dứt khoát lấy lui làm tiến.

Thấy bước chân của Giang Trần kiên quyết, nghênh ngang rời đi. Cung phụng trưởng lão kia cũng rất do dự.


- Bằng hữu, lại chờ một chút. Lão hủ trở về xin chỉ thị của Hiên chủ cùng Thiếu nãi nãi thoáng một phát, xem bọn hắn phải chăng có thể tiếp kiến các hạ. Chỉ cần một phút đồng hồ. Một phút đồng hồ các hạ tổng chờ được a?

Giang Trần hừ nhẹ một tiếng:

- Vậy thì một phút đồng hồ. Sau một phút còn không có tin tức mà nói, liền thứ cho tại hạ không có hứng thú cùng các ngươi vô nghĩa.

Thái độ của Giang Trần càng ngạo mạn, lòng nghi ngờ của cung phụng trưởng lão lại càng ít. Hắn ở chỗ này ra sức khước từ, đây là muốn thăm dò lai lịch của Giang Trần, có phải cừu gia của Hiên chủ tìm tới tận cửa rồi hay không.

Trải qua hắn cẩn thận quan sát, người này hẳn không phải là cừu gia của Hiên chủ.

Một lát sau, cung phụng trưởng lão kia liền vội vàng phản hồi, nói với Giang Trần:

- Bằng hữu, Hiên chủ đã đáp ứng để cho Thiếu nãi nãi gặp ngươi. Bất quá các hạ cũng phải nhớ kỹ, Thiếu nãi nãi là nội quyến, các hạ ngôn từ tầm đó, còn xin tự trọng, không nên ngả ngớn vô lễ.

Giang Trần cười lạnh mỉa mai:

- Ngươi cho rằng toàn bộ người trong thiên hạ, đều giống như ngươi sao?

Trưởng lão cung phụng kia xấu hổ cười cười, trong nội tâm hiện lên chút tức giận, lại bị hắn phi thường xảo diệu che dấu đi.

Ở dưới vạn chúng chú mục, Giang Trần dưới sự dẫn dắt của cung phụng trưởng lão, nghênh ngang đi vào Thúy Hoa Hiên.

Ở trong một gian Thiên Điện, Giang Trần gặp được Vệ Hạnh Nhi xa cách nhiều năm.

Cách ăn mặc của Vệ Hạnh Nhi còn như lúc trước, nhìn về phía trên tuy so với trước kia càng gầy gò một ít, nhưng mặt mày cùng khí chất tầm đó, lại nhiều thêm vài phần thành thục, thiếu vài phần yêu mị.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.