- Rốt cuộc là cơ duyên gì, đừng thừa nước đục thả câu nữa.
Tỉnh Trung Đại Đế xoa xoa hai tay, cũng cười nói.
- Đây là một cơ duyên siêu việt Đế cảnh.
Giang Trần cười nhàn nhạt.
Cái gì?
Đột nhiên, Tỉnh Trung Đại Đế cảm thấy đầu óc ầm vang một tiếng, hắn cơ hồ cho là mình nghe lầm. Cơ duyên siêu việt Đế cảnh, đó là cái gì?
Chẳng lẽ là Cơ duyên Thiên Vị?
Ngay cả tiền bối cao nhân như Tỉnh Trung Đại Đế, giờ phút này sắc mặt cũng trắng bệch, có chút thất thố, cà lăm hỏi:
- Giang Trần Thiếu chủ, ngươi... Ý của ngươi, là Cơ duyên Thiên Vị?
Giang Trần mỉm cười gật đầu:
- Đúng vậy.
Đầu óc của Tỉnh Trung Đại Đế ông ông ông phát nổ, Cơ duyên Thiên Vị, Cơ duyên Thiên Vị? Nhân loại cương vực này, bao nhiêu năm không có xuất hiện Thiên Vị?
Tại sao có thể có Cơ duyên Thiên Vị?
Nếu như là những người khác, nói với Tỉnh Trung Đại Đế lời này, Tỉnh Trung Đại Đế nhất định sẽ bật cười, coi đây là một truyện cười. truyện đam mỹ
Thế nhưng mà, lời này từ trong miệng Giang Trần nói ra, lại có ma lực khác, làm cho Tỉnh Trung Đại Đế muốn không tin cũng khó khăn.
Bởi vì, người trẻ tuổi trước mắt này, những năm gần đây thật sự sáng tạo ra quá nhiều kỳ tích, cho người trong thiên hạ quá nhiều kinh hỉ.
Tỉnh Trung Đại Đế hắn, sở dĩ hiện tại còn dừng lại ở Lưu Ly Vương Thành, không phải là vì trên người người trẻ tuổi kia, tràn đầy ma lực thần kỳ, để cho hắn kìm lòng không được muốn trợ giúp sao?
Giang Trần cũng không thừa nước đục thả câu, lấy ra giọt Thiên Côn huyết mạch cuối cùng.
- Huy lão ca, đây là một giọt Thượng Cổ Thiên Côn huyết mạch. Côn Bằng chi huyết, không phải chuyện đùa. Sau khi luyện hóa, ít nhất có thể làm cho ngươi đột phá Thiên Vị không lo.
Giang Trần đặt một giọt Thiên Côn huyết mạch kia ở trước mặt Tỉnh Trung Đại Đế.
Tỉnh Trung Đại Đế si ngốc vui vẻ, ánh mắt gần như có chút ngưng trệ, nhìn qua cái chai kia.
Cái chai kia vừa ra, liền có một cỗ khí tức lăng lệ ác liệt đập vào mặt.
- Khí tức thật cường đại.
Trong mắt Tỉnh Trung Đại Đế khẽ động, trong lòng chấn động vô cùng. Chỉ là một giọt huyết mạch, lại chứa ở trong bình, liền có khí tức đáng sợ bực này.
Đây tuyệt đối không phải huyết mạch bình thường a.
- Giang Trần Thiếu chủ... Cái này... Cái này thật sự đưa cho ta?
Tỉnh Trung Đại Đế có chút gánh không được rồi, loại hấp dẫn này, tuyệt đối không phải bất luận võ giả nào cũng có thể kháng cự.
Cho dù là Tỉnh Trung Đại Đế, cũng không ngăn cản được loại hấp dẫn này.
- Huy lão ca, ngươi cho ta một cái nhân tình lớn như vậy, lại cho thấy lập trường ủng hộ Lưu Ly Vương Thành ta. Đến mà không đi là vô lễ, nếu ta không có một vật hồi báo, sao có thể nói nổi chứ?
Giang Trần mỉm cười nói.
- Thế nhưng mà... Thế nhưng mà cái này cũng quá trân quý đi.
Tỉnh Trung Đại Đế hít sâu một hơi, nhìn qua cái chai kia, ánh mắt lại có chút di động không nổi.
Nói thật, dù miệng hắn khách khí, nhưng nội tâm là tuyệt đối không bỏ được. Đối mặt loại cơ duyên này, dù ai cũng không cách nào ngoại lệ.
Chỉ là, hắn cảm thấy, cọc cơ duyên này quá nặng, thế cho nên hắn cảm giác mình nhận có chút xấu hổ.
Tỉnh Trung Đại Đế là một người như vậy, lần trước Giang Trần sớm cho hắn Tùng Hạc Đan, chuyện này để cho hắn cảm thấy mình thiếu Giang Trần rất nhiều. Cho nên về sau Giang Trần làm chuyện gì, hắn đều là cực lực ủng hộ, cực lực thúc đẩy, toàn lực ứng phó.
Lần này, phân lượng của cọc cơ duyên kia, rõ ràng lại trên Tùng Hạc Đan, cái này để cho nội tâm của Tỉnh Trung Đại Đế tràn ngập mâu thuẫn.
Giang Trần cũng không có thúc giục Tỉnh Trung Đại Đế.
Loại cơ duyên này, Tỉnh Trung Đại Đế mới có thể hiểu. Chỉ cần Tỉnh Trung Đại Đế tiếp nhận cơ duyên này, vậy thì ý nghĩa, Tỉnh Trung Đại Đế hắn tựa như Vô Song Đại Đế, hoàn toàn nhét vào trận doanh của Giang Trần, tuyệt đối không thể đổi ý.
Cho nên, Giang Trần cũng không có thúc giục. Mà là chờ Tỉnh Trung Đại Đế lựa chọn.
Tỉnh Trung Đại Đế xác thực lòng dạ biết rõ. Hắn biết rõ, đây là Giang Trần hướng hắn ném ra cành ô-liu. Cọc cơ duyên này, chỉ cần Tỉnh Trung Đại Đế hắn nhận, vậy hắn nhất định phải sống chết đi theo Giang Trần.
Điểm này, giống như ăn ý ở giữa truyền thừa của thầy trò. Ở thế giới võ đạo, không ai có thể vi phạm loại quy tắc này.
Dù Tỉnh Trung Đại Đế là tiền bối, mà Giang Trần chỉ là thiên tài trẻ tuổi.
Chỉ cần Tỉnh Trung Đại Đế nhận cơ duyên của Giang Trần, như vậy nhất định phải thừa nhận mình là người của Giang Trần, phải thừa nhận từ nay về sau mình đánh lên lạc ấn của Giang Trần, phải hiệu trung với Giang Trần.
Trong lòng Tỉnh Trung Đại Đế sóng to gió lớn, không ngừng trùng kích nội tâm của hắn.
- Cơ duyên Thiên Vị... Không thể tưởng được lão phu sống đến lúc này, vậy mà tìm được cơ duyên bực này. Nếu như ta bỏ qua, là chung thân bỏ qua. Nếu như ta bắt lấy, kiếp nầy, nhất định phải đánh lên lạc ấn của Lưu Ly Vương Thành, phải hiệu trung với Giang Trần Thiếu chủ.
Trong lòng của Tỉnh Trung Đại Đế cũng nghĩ đến chuyện này, đang bắt đầu suy xét.
- Ta sống đến cái tuổi này, thế gian nhân tình ấm lạnh gì không có xem qua? Dạng người gì chưa thấy qua? Lưu Ly Vương Thành Khổng Tước Đại Đế, Đan Hỏa Thành Đan Cực Đại Đế, đều là nhân vật sáng chói nhất thời của Nhân loại cương vực, thế nhưng mà ở trên người bọn họ, cũng không có cho người nhiều kinh hỉ như Giang Trần Thiếu chủ. Kẻ này tuổi còn nhỏ, liền có thể làm ra khí tượng như vậy, đợi một thời gian, hắn tất sẽ trở thành lĩnh tụ vạn năm nhất ngộ, thậm chí mười vạn năm nhất ngộ của Nhân tộc. Đi theo người như vậy, thực sẽ để cho ta mất mặt sao?
Tỉnh Trung Đại Đế lịch duyệt còn ở đó, tâm bình khí hòa suy nghĩ một chút, Tỉnh Trung Đại Đế xác thực rất coi trọng Giang Trần. Hơn nữa cho tới bây giờ, hắn cũng không che dấu thưởng thức của mình đối với Giang Trần.
Hôm nay, Giang Trần bày loại hấp dẫn này ở trước mặt hắn, hắn thật sự có chút không cách nào cự tuyệt.
- Cơ duyên Thiên Vị, có người cả đời cũng không có khả năng gặp được, thậm chí mười đời cũng chưa hẳn có thể gặp được. Bỏ qua lần này, chỉ sợ sẽ không có lần thứ hai.
Trong nội tâm Tỉnh Trung Đại Đế nghĩ:
- Vô Song Đại Đế kia, ngắn ngủn mấy năm, liền hoàn thành bay vọt về chất, sau khi thực lực đột phá, ẩn ẩn có tư thế bao trùm ta. Bởi vậy có thể thấy được, đi theo Giang Trần Thiếu chủ, được đến cơ duyên, tuyệt đối không kém.
Nghĩ tới đây, chút rụt rè cuối cùng trong nội tâm Tỉnh Trung Đại Đế, đã chậm rãi biến mất.
Đúng vậy, hắn đã có chủ ý.
- Giang Trần Thiếu chủ, Thiên Côn huyết mạch này, lão phu quả nhiên là không cách nào cự tuyệt.
Tỉnh Trung Đại Đế than nhẹ một tiếng.
- Từ nay về sau, cái thân già của lão phu, liền giao cho Giang Trần Thiếu chủ rồi. Sau này cần ta làm chân chạy, cần ta đi dốc sức liều mạng, núi đao biển lửa, quyết không chối từ.
Tỉnh Trung Đại Đế nói như vậy, cũng ý nghĩa, hắn đã nhận lấy cành ô-liu mà Giang Trần ném ra.