Sát Thần Chí Tôn

Chương 2417: C2417: Linh thạch nguyên quáng 2



Nếu như ba gia hỏa này trực tiếp sát nhập vào trong cương vực nhân loại, ba cường giả Thiên Vị, hoàn toàn có thể quấy cương vực nhân loại tới mức long trời lở đất.

Thế sự vô thường, phúc họa tương phùng.

Vừa rồi trong nháy mắt kia, Giang Trần cảm thấy bó tay chịu chết. Nếu không phải là thần cung thượng cổ của Thánh Nhất tông xuất thế, tiên hiền Thánh Nhất tông sắp xếp thần cung làm đòn sát thủ, chỉ sợ cương vực nhân loại từ nay về sau sẽ lâm vào trường hạo kiếp, vạn kiếp bất phục.

- Số mệnh nhân tộc các ngươi quả thực rất tốt.

Thần điểu Chu Tước cũng cảm khái nói:

- Ở Thần Uyên đại lục chủng tộc mọc lên san sát như rừng. Thời kỳ thượng cổ, rất nhiều chủng tộc đều xem thường Nhân tộc các ngươi. Cảm thấy Nhân tộc các ngươi yếu đuối, vừa không có tâm huyết võ giả, lại không đoàn kết, hay nội chiến... Quả thực cái gì cũng không sai. Thế nhưng mà hết lần này tới lần khác, sinh mệnh lực lại cực kỳ cường hãn. Bao nhiêu chủng tộc thượng cổ tan thành mây khói, nhân tộc các ngươi lại giống như con gián, đánh mãi không chết.

Kỳ thực trong nháy mắt vừa rồi, thần điểu Chu Tước cũng sinh ra ý nghĩ Nhân tộc có khả năng thực sự xong đời trong đầu.

Thế nhưng mà hết lần này tới lần khác Thần cung thượng cổ lại xuất hế, thoáng cái xoay chuyển cục diện. Nói cho cùng, những thứ này đều thuộc về số mệnh nhân tộc.

Nếu như nhân tộc thượng cổ không có nhiều tông môn cường đại như vậy, không có nội tình truyền thừa thâm hậu như vậy, nếu như...

Có thể có rất nhiều nếu như, thế nhưng cuối cùng thần điểu Chu Tước vẫn cảm thấy, đây là do số mệnh nhân tộc cường đại mới có thể bảo đảm vĩnh viễn trường tồn bất diệt trong sóng gió.

Một loại tộc, nếu như muốn trải qua thời đại Thái cổ, tới thời đại Thượng cổ rồi tới loạn thế hiện tại, thủy chung vẫn có thể mạnh mẽ sinh tồn tuyệt đối không dễ một chút nào.


Thời đại thượng cổ có rất nhiều chủng tộc mạnh mẽ hơn Nhân tộc rất nhiều. Hôm nay cũng đã bị mưa gió thổi đi, trở thành bụi bặm trong dòng sông lịch sử.

- Ồ? Đó là thứ gì?

Đột nhiên Đại thạch kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Giang Trần nhìn qua, nhìn thấy vị trí trước mắt bọn họ vừa rồi không ngờ lại sụp đổ.

Giống như chỗ núi kia, vô số cự thạch giống như từng lớp đất bên ngoài sụp xuống. Không phải là đất đá trên ngọn núi lở xuống, mà là chân chính sụp xuống.

Nhìn thấy vô số đất đá cực lớn giống như trời mưa từ trên ngọn núi rơi xuống, Giang Trần cũng kinh ngạc vạn phần.

Nhưng mà rất nhanh, ánh mắt của hắn trở nên vô cùng ngưng trọng. Bởi vì hắn nhìn thấy, đất đá không ngừng rơi xuống, giống như từng lớp bên ngoài rũ xuống, không ngờ lại xuất hiện một ngọn bảo sơn vàng son lộng lẫy.

Đúng vậy đó là một tòa bảo sơn.

Một tòa linh thạch thô cực lớn không hề che dấu xuất hiện trước mắt bọn họ.

- Chậc chậc...

Thần điểu CHu Tước lần này cũng cười khổ lắc đầu, nói:

- Bản linh hiện tại rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao nhân tộc các ngươi chung quy có thể ương ngạnh sống tới hiện tại. Đây là số mệnh a. Dưới Thiên đỉnh này không ngờ lại chôn dấu một tòa linh thạch thô. Giang Trần, không phải ngươi nói không có tài nguyên sao? Các ngươi không phải đang nói trận pháp này không có cách nào tu bổ sao? Ha ha ha...

Giang Trần cũng ngây ngốc nhìn, nghẹn họng không nói được gì.

Chuyện này không thể nghi ngờ là ngủ gật lại gặp chiếu manh, đây là một tòa linh thạch thô, đủ để chữa trị linh mạch bốn phía Thánh Nhất tông này. Đem cơ hồ tất cả trận pháp chữ trị.

Kể cả trong khu vực biên giới, tuyệt đối cũng không có bất kỳ vấn đề gì.

- Đây... Đây là thủ bút tiền bối Thánh Nhất tông thượng cổ lưu lại sao?

Giang Trần có chút kinh hỉ nói.

- Việc này ngươi đừng hỏi ta. Ta cũng không biết.


Thần điểu Chu Tước cũng lắc đầu nói.

- Nhân tộc kéo dài, số mệnh bất diệt.

Giang Trần thở dài.

Giang Trần lập tức nhìn qua thần điểu Chu Tước:

- Tiền bối, Ma chủ Thiên Ma đã thoát khỏi phong ấn. Sứ mạng của người cũng đã kết thúc mỹ mãn. Kế tiếp ngươi có tính toán gì không?

Trong mắt thần điểu Chu Tước hiện lên một tia phân vân, không biết nên làm thế nào. Nó trấn thủ nơi này đã hơn mười, hai mươi vạn năm, trên thực tế đối với bên ngoài cũng hoàn toàn không biết gì cả.

Giang Trần vừa hỏi, quả thực đã đẩy cho nó một câu hỏi khó. Theo lý thuyết mà nói, giai đoạn hiện tại việc cấp bách tự nhiên là phải tìm nơi dục hỏa trùng sinh. Truy cầu cơ hội niết bàn trọng sinh.

Thế nhưng mà thế cục của Thần Uyên đại lục hiện tại làm cho thần điểu Chu Tước căn bản không biết đi chỗ nào tìm kiếm địa bàn dục hỏa trùng sinh như vậy.

- Ài, bản linh hiện tại cũng không biết nên làm thế nào. Được rồi, trước tiên không nên nghĩ nhiều như vậy. Bản linh tốt xấu gì cũng có chút xâu xa với Thánh Nhất tông. Trước tiên giúp ngươi tu bổ nơi này trước đã.

Thần điểu Chu Tước lại chủ động xung phong nhận việc.

Có thần điểu Chu Tước trợ giúp, hơn nữa tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc lại là trợ thủ miễn phí như vậy, tuy rằng tu bổ thánh địa Thánh Nhất tông là một công trình lớn. Nhưng mà cũng không quá khó khăn.

Thần điểu Chu Tước hiện tại tuy rằng không dùng được nhiều, thế nhưng có tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc, lại là lao động miễn phí.

Thế nhưng mà dù vậy, Giang Trần cũng trọn vẹn phí mất thời gian nửa năm, mới đưa cơ hồ tất cả cơ quan của thánh địa Thánh Nhất tông, cơ hồ tất cả trận pháp, toàn bộ đều điều chỉnh lại một lần, không đơn thuần là chữa trị, mà khôi phục trạng thái đỉnh phong lúc trước.


Đây cũng là cực hạn mà hiện tại Giang Trần có thể làm được.

Nhất là khu vực biên giới này, Giang Trần dù sao cũng không phải là đại năng thượng cổ. Tu vi không tới cấp độ kia, có thể chữa trị khu vực biên giới đã bị nghiền nát đã coi như không dễ dàng chút nào rồi.

Sau khi chữa trị lại khu vực biên giới, tuyệt đối so với tình trạng lung lay sắp đổ kia tốt hơn rất nhiều.

Chỉ là trải qua một phen tiêu hao kia, quặng linh mạch thô kia cũng trọn vẹn tiêu hao hơn phân nửa.

Giang Trần không định mang quặng linh thạch thô này đi. Thứ nhất hắn không tiện mang theo nhiều linh mạch thô như vậy, thứ hai, linh mạch thô như vậy xuất hiện ở chỗ này, hiển nhiên cũng có ý nghĩa chiến lược của nó.

Bởi vì có quặng linh mạch thô, cho nên lần nữa thành lập Thánh địa, mới nhanh và tiện nhất.

Đảo qua bốn phương tám hướng vài vòng, Giang Trần xác định không có bất kỳ vấn đề gì hắn mới nói với thần điểu Chu Tước:

- Tiền bối, ta chỉ có thể làm được một bước này. Chỉ là mong rằng khu vực biên giới nà có thể ngăn cản được ma chủ Thiên Ma ở bên ngoài mới tốt. Không cầu nhiều, dù có thể ngăn lại ba tới năm trăm năm cũng là tốt lắm rồi.

Thần điểu Chu Tước cười nói:

- Ngươi cứ yên tâm đi. Ma chủ Thiên Ma kia không có một hai trăm năm rất khó một lần nữa đem thân thể kia luyện thành Thiên Ma pháp thân. Thích ứng với pháp thân lại cần một hai trăm năm, hơn nữa muốn khôi phục thực lực, không có ba trăm năm, ma chủ Thiên Ma này tuyệt đối sẽ không nhấc lên sóng gió.

Đây là phán đoán chính xác của thần điểu thượng cổ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.