Sát Thần Chí Tôn

Chương 2503: C2503: Giải dược



- Tại Phong Vân Giáo, thường cách một đoạn thời gian, đều phải phục dụng giải dược một lần, sau đó mỗi một chu kỳ, lại phải phục dụng Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn mới. Ta cũng là tìm đúng cơ hội, vụng trộm để lại một phần tư Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn. Cái lượng này tương đối nhỏ, nên không có bị phát giác.

Phong Vân Giáo đề phòng sâm nghiêm, dưới tình huống bình thường, là tuyệt đối không có khả năng ăn gian.

Chỉ là, Vô Song Đại Đế kẻ tài cao gan cũng lớn, lại bị hắn mạo hiểm tránh được, vụng trộm ẩn dấu một phần tư Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn.

Giang Trần thấy thế, cũng đại hỉ:

- Mạch lão ca, ngươi đó a, cái này sẽ bớt việc nhiều hơn. Có Đan dược, ta càng có nắm chắc rồi!

Kiếp trước Giang Trần trải qua trăm vạn năm, cũng không có làm quá nhiều chuyện đứng đắn, sự kiện đứng đắn một nhất, là học tập đan đạo. Tam giáo cửu lưu đan đạo, các loại truyền thừa, các loại phe phái, hắn cơ hồ là không có không học.

Kiếp trước học rộng tài cao, để cho hắn ở phương diện đan đạo, luôn luôn rất thành thạo.

Lần này, Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn, đồng dạng không làm khó được hắn. Giang Trần có tự tin này.

Ngược lại là Vô Song Đại Đế thở dài:

- Thiếu chủ, ngu huynh cũng nghĩ không ra, đây là lần thứ mấy ngươi cứu tính mạng của ta rồi. Nói đến thật sự là hổ thẹn.

- Mạch lão ca nói gì vậy chứ? Lần này nếu như không phải ngươi mạo hiểm truyền lại tình báo, Lưu Ly Vương Thành sẽ gặp phải sinh tử đại kiếp. Ta cứu ngươi, đó chỉ là ơn huệ nhỏ, ngươi sở tác sở vi, mới là đại ân đại đức. Thử hỏi thiên hạ anh hùng, có mấy người có thể làm được như ngươi, không tiếc tự hủy dung mạo, nằm vùng Phong Vân Giáo?

Giang Trần vốn đối với nhân phẩm của Mạch Vô Song, là thập phần thưởng thức.


Sau khi trải qua chuyện này, Giang Trần càng thêm tinh tường nhận thức, Mạch Vô Song đích thật là người đáng giá tín nhiệm, nhân phẩm phi thường vượt qua thử thách.

Vô Song Đại Đế thật không có cảm thấy cái này đáng là gì, mà chỉ nói:

- Loại sự tình này, rất nhiều võ giả đều có thể làm được. Chỉ là tự hủy dung mạo, chính xác là cần một chút dũng khí. Hơn nữa cũng cần nhanh trí một ít.

- Vô luận như thế nào, Mạch lão ca ngươi là đại anh hùng của Nhân tộc chúng ta. Nếu như Lưu Ly Vương Thành bị Phong Vân Giáo cầm xuống, hậu quả kia thiết tưởng không chịu nổi.

Lần này, lại không phải Giang Trần khiêm tốn. Hắn là tự đáy lòng cảm tạ Vô Song Đại Đế. Bởi vì, thân nhân của Giang Trần, cơ nghiệp Giang Trần tân tân khổ khổ thành lập, trên cơ bản đều ở Lưu Ly Vương Thành.

Nếu như bởi vì lúc hắn ra ngoài mà ngoài ý muốn nổi lên, đây tuyệt đối là sự tình chung thân hối hận.

Đã nhận được một phần tư viên Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn, lượng công việc của Giang Trần liền dễ dàng hơn rất nhiều. Có thể miễn đi các Chương trình phức tạp.

Mà là trực tiếp phân giải Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn.

Giang Trần tự nhiên có biện pháp phân giải của hắn. Trên thực tế, Giang Trần hiểu rất nhiều phương pháp phân giải. Chỉ là hắn thi triển, là loại hắn cảm thấy thích hợp nhất.

Thời gian không đợi người.

Giang Trần cũng rất vội vàng nghiên cứu ra thuộc tính của Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn, để dễ dàng chế tạo ra giải dược tương ứng.

Giải dược này không đơn thuần là giải cứu Vô Song Đại Đế cùng Hòe Sơn Nhị Tiêu. Giang Trần còn có tác dụng khác.

Không thể không nói, Giang Trần xuất mã, là rất đáng tin cậy. Giang Trần bế quan ba bốn ngày, liền hiểu rõ nguyên lý của Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn, sau đó nghiên cứu chế tạo ra giải độc.

Dù là Vô Song Đại Đế, cũng tuyệt đối không thể tưởng được, tốc độ nghiên cứu chế tạo của Giang Trần Thiếu chủ, vậy mà nhanh như vậy.

Hòe Sơn Nhị Tiêu càng là vui mừng quá đỗi, Tiêu Phong không ngừng thở dài:

- Ta đã sớm nói, Giang Trần Thiếu chủ nhất định có thể giúp chúng ta giải độc.

Ba người này giải trừ Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn trói buộc, thoáng cái tâm tình rất sáng sủa.

Mà bên Giang Trần, Vô Song Đại Đế cùng Hòe Sơn Nhị Tiêu trở về, trên thực lực cũng đã nhận được tăng cường cực lớn.

Hiện tại Giang Trần đúng là lúc dùng người, bọn người Vô Song Đại Đế trở về, không thể nghi ngờ là bổ sung vô cùng tốt.

- Mạch lão ca, dùng ngươi xem, những người kia đi theo Phong Vân Giáo giáo chủ, rốt cuộc là bị khí thế của Phong Vân Giáo giáo chủ áp bách, hay là vì phục dụng Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn này, không thể không thuần phục Phong Vân Giáo giáo chủ?

Đây là vấn đề Giang Trần quan tâm nhất.


Vô Song Đại Đế nghĩ chỉ chốc lát:

- Không nhất định. Có ít người là vì Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn, có ít người thì vì Phong Vân Giáo giáo chủ kia dùng Thiên Vị cơ duyên làm mồi nhử, để cho bọn hắn cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực.

- Nhưng mà, phần lớn người, là vì dưới áp lực, bị uy nghiêm của Phong Vân Giáo giáo chủ áp bức. Rơi vào đường cùng, không thể không hàng Phong Vân Giáo.

- Vậy giả như ta công khai giải dược, hoặc là dứt khoát chiêu cáo thiên hạ, ngươi nói hiệu quả sẽ như thế nào?

Giang Trần hỏi.

Biểu lộ của Vô Song Đại Đế ngưng tụ, nhíu mày một lát, vỗ đùi:

- Đây là chuyện tốt a. Nếu giải dược này có thể công khai, ta tin tưởng, rất nhiều người bị ép nương tựa Phong Vân Giáo, sẽ rời đi Phong Vân Giáo!

Giang Trần gật gật đầu:

- Những người này gia nhập Phong Vân Giáo, bản thân là bị buộc bất đắc dĩ. Đối với những gia hỏa gian ngoan mất linh, khăng khăng một mực kia, Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn, cũng không cần phải vì bọn họ chuẩn bị.

Thời điểm Giang Trần nghiên cứu chế tạo giải dược, kỳ thật cũng đã cân nhắc qua sự tình này.

Hôm nay nghe Vô Song Đại Đế ủng hộ, trong nội tâm Giang Trần càng nắm chắc rồi.

Giải dược này, khó là khó nghiên cứu nó ra như thế nào. Một khi nghiên cứu ra, muốn đại lượng sản xuất căn bản không thành nan đề.

...

Hạ Hầu Kinh lâm nguy đào thoát, cũng là cực kỳ may mắn. Tuy trong nội tâm vừa giận vừa hận, trở lại Phong Vân Giáo tổng đà, Hạ Hầu Kinh dưới sự giận dữ, cũng có không ít người đi theo không may.


Đã mất đi đội ngũ dòng chính, mất đi Bành lão cùng Mặc lão, tiền đồ của Hạ Hầu Kinh ở Nhân loại cương vực, thoáng cái liền trở nên thập phần ảm đạm.

- Giang Trần tiểu tặc, Giang Trần tiểu tặc! Chỉ cần Hạ Hầu Kinh ta còn một hơi, ta thề giết ngươi!

Hạ Hầu Kinh nghĩ đến sỉ nhục này, liền muốn phát điên.

- Truyền hiệu lệnh của Bổn giáo chủ, Phong Vân Giáo Pháp vương ở bên ngoài, toàn bộ phản hồi! Không được đến trễ!

Hiện tại, Hạ Hầu Kinh cũng vô cùng lo nghĩ. Đã không có át chủ bài, bây giờ hắn đối với tiền đồ của mình cũng có chút lo lắng.

Hiện tại, không có dòng chính, chỉ có thể trọng dụng những tùy tùng đến từ Nhân loại cương vực này. Nếu như không thừa cơ ổn định những người này, Phong Vân Giáo rất có thể sẽ trong thời gian thật ngắn sụp đổ.

Chỉ là, liên tiếp đả kích, lại ùn ùn kéo đến.

- Giáo chủ, Lưu Ly Vương Thành thả ra tin tức, trắng trợn rêu rao sự tình Phong Vân Giáo thảm bại, nói Phong Vân Giáo chúng ta tiếp cận toàn quân bị diệt, nói giáo chủ ngài...

- Nói ta cái gì?

Sắc mặt của Hạ Hầu Kinh âm trầm.

- Nói... giáo chủ ngươi chạy trối chết...

- --------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.