Sát Thần Chí Tôn

Chương 2549: C2549: Thư vạn thanh trọng thương 2



Nếu như không phải là thiên tài đặc thù, giữa Thiên Vị với nhau, chênh lệch tu vi một trọng, phần chênh lệch này vô cùng khó bù đắp.

Giang Trần chạy tới phụ cận, nhìn thấy Thư Vạn Thanh sắp thoát khốn, không nói hai lời, trực tiếp bắn một mũi tên qua.

Thư Vạn Thanh đang vô cùng chăm chú tìm kiếm đường đột phá. Đột nhiên hắn cảm nhận được uy hiếp trí mạng từ phía sau truyền tới. Trong sát na, thân thể nhoáng lên một cái, khó khăn lắm mới tránh đi được một mũi tên.

Chỉ lài tiễn thuật của Giang Trần đã đủ thông thần.

Sau khi bắn ra mũi tên này, liên tục hai mũi tên, cơ hồ đồng thời bắn tới.

Thân pháp của Thư Vạn Thanh cũng không chậm, nhưng mà mũi tên của Giang Trần lại nhanh hơn.

Phốc phốc.

Mũi tên đáng sợ trực tiếp chui vào trong đùi Thư Vạn Thanh.

Thư Vạn Thanh kêu thảm một tiếng.

Đây là Thánh Long cung, uy lực không phải bình thường, một mũi tên bắn vào, cơ hồ phế bỏ hơn phân nửa thân thể của Thư Vạn Thanh.

Tiếng kêu thảm của Thư Vạn Thanh khiến cho những người khác nhao nhao vọt về phía bên này.

Mồ hôi đổ đầy trên trán Thư Vạn Thanh, hắn kéo theo một chiếc chân tàn phê,s hóa thành một đạo lưu quang, liên tục trốn tránh, chui vào trong đám người.


Đừng nhìn Thư Vạn Thanh mang theo một cái chân tàn phế, nhưng mà một khi hắn quyết định trốn tránh, tốc độ lại cực nhanh, những người khác căn bản không có cách nào bằng hắn được.

Giang Trần giương Thánh Long cung, thế nhưng cũng không có tiếp tục bắn.

Thánh Long cung này liên tục thúc dục, tiêu hao cực lớn, Giang Trần không muốn đem tinh lực có hạn, tiêu hao trên công kích không có ý nghĩa.

Đám cao tầng Phong Vân giáo này tuy rằng đều là cao thủ. Thế nhưng lại không đáng để Giang Trần đi tiêu hao tinh lực.

Mục tiêu của Giang Trần chỉ có Thư Vạn Thanh và Hạ Hầu Kinh kia thôi.

Hạ Hầu Kinh cực kỳ giảo hoạt, nhìn thấy Thư Vạn Thanh chật vật vội vàng như vậy, biết rõ chuyện không ổn. Cũng nhanh chóng theo Thư Vạn Thanh trốn trốn tránh tránh.

Hiển nhiên mọi người đối với mũi tên đoạt mệnh của Giang Trần vô cùng kiêng kỵ.

Trong lúc nhất thời những người này như khốn thú, bị vây ở bên trong.

- Thư đạo hữu, không phải ngươi nói sắp tìm được lối ra rồi sao?

Hạ Hầu Kinh đuổi theo Thư Vạn Thanh, nhịn không được mà hỏi.

Thư Vạn Thanh cố nén giận, nói:

- Nếu như các ngươi lược trận cho ta, lão phu đã sớm tìm ra lối ra. Khi đó tất cả mọi người còn có thể thoát khốn.

Trong lòng Thư Vạn Thanh lạnh lẽo. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự uy hiếp của tiểu tử nhân tộc trẻ tuổi kia. Trước đó. Thư Vạn Thanh đối với Giang Trần tràn ngập địch ý.

Thế nhưng hắn cũng chưa từng cho rằng người trẻ tuổi này có thể uy hiếp được tính mạng của hắn.

Nhưng bây giờ, Thư Vạn Thanh lại không thể không thừa nhận, hắn đã đánh giá thấp Giang Trần.

Nhìn qua thương thế thảm thiết trên đùi kia, hiển nhiên trong khoảng thời gian ngắn khó có thể phục hồi như cũ. Lực phá hoại của mũi tên anfy không đơn thuần là làm hại tới thân thể hắn, còn làm ảnh hưởng tới kinh mạch hắn. Ảnh hưởng tới vận hành toàn thân hắn. Đây mới là thứ đáng sợ nhất.

Nếu như chậm trễ xử lý, để cho thương thế lan tràn mà nói, đối với hắn chỉ càng thêm bất lợi.

- Giáo chủ, thế cục hiện tại ngươi cũng nhìn thấy rồi đó. Nếu như tùy ý để cho thế cục như vậy phát triển, không phải là lão phu nói chuyện giật gân. Thế nhưng chúng ta sẽ giống như rau dưa, bị tiểu tử kia thu hoạch từng người một.

Cơ mặt Hạ Hầu Kinh run rẩy, hiển nhiên hắn cũng nhìn ra được. Ngay cả Thư Vạn Thanh cũng bị thương như vậy, Hạ Hầu Kinh tự biết thực lực mình còn thua kém Thư Vạn Thanh một bậc.

Như vậy xem ra, Giang Trần kia hoàn toàn có thực lực uy hiếp được tính mạng hắn sao?

- Thư đạo hữu, vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi có thượng sách gì không?


- Hừ, thượng sách thì có. Lão phu cũng tìm được đại khái lối ra. Nhưng mà cung tiễn của tiểu tử kia quả thực khiến cho người ta khó lòng phòng bị. Cho nên người của ngươi cần phải đi trước yểm hộ.

Thư Vạn Thanh dứt khoát nói thẳng vào vấn đề.

Tuy rằng cách này chưa hẳn hữu hiệu, thế nhưng ít ra so với việc trực tiếp đối mặt với cung tên của Giang Trần thì tốt hơn rất nhiều.

Hạ Hầu Kinh trầm ngâm nói:

- Thực sự cần phải làm như vậy hay sao?

Không phải là Hạ Hầu Kinh thương xót tính mạng của đám thủ hạ này, mà là loại mệnh lệnh này căn bản hắn không dễ mở miệng ra. Nếu như hắn hạ lệnh, những cao tầng Phong Vân giáo này tất sẽ lục đục nội bộ. Đến lúc đó, Phong Vân giáo hắn triệt để trở thành một cái vỏ không, mỗi người đều không còn tâm ý gì với Phong Vân giáo.

Với tư cách là giáo chủ Phong Vân giáo, nếu như để cho giáo chúng thất vọng, đau khổ như vậy thì Phong Vân giáo này cũng có thể tùy thời đóng cửa.

Thư Vạn Thanh thấy hắn do dự, cả giận nói:

- Ngươi không muốn? Vậy thì để mặt cho số phận đi. Tuy rằng lão phu bị thương, nhưng tự bảo vệ mình vẫn không thành vấn đề. Nhưng các ngươi so với ai khác còn chết nhanh hơn cũng không biết chừng a.

Trong lòng Hạ Hầu Kinh xoắn xuýt vô cùng. Hắn biết rõ phải tìm được đường ra. Phải là Thư Vạn Thanh và Hạ Hầu Kinh hắn mới có bản sự như vậy.

Thế nhưng mà nếu như hai người bọn họ phải đi đối mặt với cung tiễn của Giang Trần, làm sao có thể chuyên tâm tìm lối ra?

Đây quả thực là lựa chọn tiến thoái lưỡng nan.

Hạ Hầu Kinh nghĩ tới đây, dứt khoát quyết định, kêu lớn:

- Chư vị, lời nói của Thư đạo hữu các ngươi cũng nghe rồi đó. Hôm nay chúng ta muốn thoát khốn thì phải tìm được lỗ hổng trong trận pháp này. Mà lỗ hổng này chỉ có ta và Thư đạo hữu mới có nắm chắc. Cho nên phải có người yểm hộ cho chúng ta. Mà loại yểm hộ này nhất định phải có nguy hiểm. Nếu như bổn giáo chủ phái bất luận một ai trong các ngươi đi, nhất định trong đầu các ngươi sẽ không phục. Nhưng mà chuyện này lại không thể nào không làm như vậy. Chư vị nói xem. Bổn giáo chủ nên lựa chọn thế nào?


Bầu không khí ở hiện trường lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng.

Kỳ thực mọi người đã nghe thấy lời nói của Thư Vạn Thanh. Đều có tính toán của riêng mình trong lòng. Chỉ là lúc này ai cũng không có biện pháp đứng ra phản đối.

Bởi vì đây là cách giải quyết duy nhất.

Nếu như không làm vậy, kết cục cuối cùng của mọi người cũng chỉ có thể là từng người bị Giang Trần gặt hái tính mạng.

- Giáo chủ, đây đã là lựa chọn duy nhất, vậy thì cho dù phải liều mạng thì cũng phải liều a.

- Mặc cho số phận. Chúng ta rút thăm.

- Đúng, rút thăm. Bắt được ai thì kẻ đó lên.

Những cao tầng Phong Vân giáo này cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn. Cho nên chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất này để giải quyết.

Bốc thăm quả thực là biện pháp vô cùng nguyên thủy, có một chuyện tốt, đó là những người bị nhốt ở bên trong này không ít.

Hạ Hầu Kinh kiểm tra nhân số một phen, gật đầu nói:

- Thiếu mấy người. Kể cả Tốn Phong pháp vương, trong các ngươi có ai nhìn thấy hắn không?

Tất cả mọi người lắc đầu, trước đó hỗn loạn như vậy. Mọi người đều vì bản thân mình mà chạy trối chết. Ai còn lòng dạ nào mà đi quan sát người khác làm gì?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.