Sát Thần Chí Tôn

Chương 2577: C2577: Cổ na vương lo lắng 1



- Đi qua con sông này, đi xuyên qua sơn cốc này đã tới thánh địa Thiên Long phái. Đây được xưng là ba đại tông môn mạnh nhất nhân tộc. Hơn nữa nghe nói còn là huyết mạch truyền thừa của Chân long nhất tộc thượng cổ. Tông môn này tuyệt đối sẽ không để cho chúng ta tay không mà về.

Tên nguyên lão của Cổ Na bộ lạc kia không ngừng khuyến khích mọi người.

- Quá tốt, hiện tại đi tới, không cần nghỉ ngơi. Chẳng phải chỉ là một sơn cốc hay sao?

- Sơn cốc kia chẳng lẽ còn có nhiều nguy hiểm như đoạn đường trước hay sao?

- Ha ha, sơn cốc này gần Thiên Long phái, ngươi nói Thiên Long phái sẽ để cho sơn cốc ở cửa nhà mình có uy hiếp sao?

- Nói cũng đúng, nói như vậy sơn cốc này hẳn là an toàn.

- Đi thôi, an toàn hay không an toàn, vừa đi vừa nhìn một chút. Có Tù trưởng đại nhân dẫn đường, còn có nhiều trưởng lão bộ lạc như vậy, bọn chúng còn có thể khiến cho mọi người chịu thiệt hay sao?

Những dũng sĩ Cổ Na bộ lạc này trong mắt bắn ra tinh quang, hiển nhiên đối với Thiên Long phái kia cũng tràn ngập chờ mong. Càn quét Nguyệt Thần giáo, làm cho bọn họ nhận được ngon ngọt.

Đây là tông môn nhất phẩm so với Nguyệt Thần giáo còn mạnh mẽ hơn một ít, vậy thu hoạch còn nhỏ sao?

Cổ Na vương hạ lệnh:

- Không cần sốt ruột, mọi người trèo đèo lội suối, cũng vô cùng mệt mỏi. Nghỉ ngơi và hồi phục một đêm, sáng mai lại xuất phát.

Cổ Na vương hạ lệnh, mọi người không tình nguyện thì cũng phải tuân thủ.

Lập tức, đại quân nghỉ ngơi tại chỗ. Một đêm qua đi, đại quân khôi phục rất nhiều nguyên khí, tinh thần tất cả mọi người càng thêm tràn đầy.


Cổ Na vương nhìn tinh thần mọi người khá tốt, cũng vô cùng hài lòng.

- Thiên Long phái này căn cứ vào tình báo, lúc trước đã đầu nhập vào Phong Vân giáo. Sau khi Phong Vân giáo bị đánh bại, Thiên Long phái đã bị Lưu Ly vương thành diệt. Đại bộ phận cường giả đã vẫn lạc. Hiện tại Thiên Long phái chính là lão hổ phát bệnh. Các con, đây chính là cơ hội phát tài của Cổ Na bộ lạc chúng ta, các ngươi nguyện ý cầm máu tươi và tính mạng mình đi liều không?

- Nguyện ý.

Những dũng sĩ Cổ Na bộ lạc này đều cực kỳ phấn chấn.

- Xuất phát.

Cổ Na vương cũng hăng hái. Nghỉ ngơi một đêm này đối với hắn mà nói, không phải là nghỉ ngơi cần thiết đối với thân thể, mà là đầu óc, suy nghĩ cần phải nghỉ ngơi.

Hiện tại đại quân đã xâm nhập nội địa nhân tộc, bọn họ đã di chuyển một mình, thì nhất định phải chú ý cẩn thận. Mỗi khi đi một bước đều phải nghĩ trước một chút.

Cổ Na vương và những tù trưởng khác ít nhiều vẫn có chút khác biệt. Hắn vẫn ưa thích trước khi hành động suy nghĩ một chút. Tuy rằng Khổ Man tộc bọn họ thực sự không dùng trí tuệ để tăng trưởng.

Qua sông chính là mấy dãy núi kéo dài. Một mảnh sơn cốc hiện lên trước mắt. Xuyên qua sơn cốc này là tương đương tiến vào khu vực biên giới tổng đà Thiên Long phái.

Sơn cốc này nhìn qua không có bất kỳ nguy hiểm nào.

Cổ Na vương đứng ở cửa sơn cốc, quan sát một hồi lâu, hỏi người bên cạnh:

- Cốt Kỳ, ngươi nhìn sơn cốc này xem, còn có mê hoặc gì hay không?

Cốt Kỳ nhìn hồi lâu, lắc đầu cười khổ:

- Sơn cốc này thuộc hạ nhìn không ra trò gì. Có lẽ bất đồng với vùng đất khô cằn kia a.

Cổ Na vương nhìn hồi lâu, thở dài nói:

- Không biết vì sao ngày hôm qua đại quân vốn có thể lựa chọn tiếp tục tiến lên, ta lại lựa chọn nghỉ ngơi một đêm. Khi đó cảm giác tâm thần có chút bất định, không thể tập trung.

Hai mắt Cốt Kỳ khẽ động:

- Tù trưởng đại nhân, vậy chúng ta có nên chuẩn bị một chút hay không? Hay là đi đường vòng?

Cổ Na vương bật cười:

- Chẳng lẽ thực sự vì một chút cảm xúc khó hiểu mà lựa chọn lảng tráng hay sao? Đường vòng? Ngươi biết đi đường vòng sẽ phải tốn bao lâu thời gian hay không?

Cốt Kỳ cười khổ:


- Hai ba ngày a.

- Đúng vậy, chúng ta trì hoãn không nổi. Mặt khác, ba bộ lạc kia đi theo lộ tuyến bọn họ cũng không có vất vả như chúng ta. Cổ Na bộ lạc chúng ta cũng không thể rớt lại phía sau.

- Đúng vậy ít nhất cũng không thể chậm trễ ở phía sau.

Cốt Kỳ gật đầu.

- Đi thôi, con đường gian khổ ban đầu còn có thể vượt qua. Lúc này một sơn cốc thoạt nhìn không có gì nguy hại, chẳng lẽ còn có thể làm khó bổn vương hay sao?

Trong thanh âm của Cổ Na vương tràn ngập khí phách vương giả.

Loại đại nhân vật tới cấp bậc của hắn, trên cơ bản đều vô cùng tự tin. Dù trong lòng có chút báo động, hắn cũng sẽ không e ngại, càng không có khả năng trốn tránh.

Tác phong của KHổ Man tộc là nhanh nhẹn, dũng mãnh, từ trước tới nay sẽ không bao giờ trốn tránh.

Nếu như Thiên Long phái kia còn không biết lượng sức, trốn tránh một hồi, vừa vặn mượn cơ hồi một lần tiêu diệt, thỏa thích càn quét. Một tông môn nhất phẩm, tuyệt đối có thể khiến cho Khổ Man tộc bọn chúng phất nhanh.

Địa bàn Nhân tộc đối với Khổ Man tộc mà nói, chính là thiên đường.

KHổ Man tộc khác với nhân tộc, người đứng đầu càng có đảm lượng. Giờ phút này Cổ Na vương xông trận phóng ngựa lên trước, đi ở phía trước.

Mà mấy tên cường giả Cổ Na bộ lạc thì ở phía sau hắn. Còn có hai cường giả khác thì đi cuối bọc hậu, bố trí vô cùng hợp lý.

Khác với bình thường, Cổ Na vương cũng không có sải bước tiến lên, mà dùng tốc độ tương đối chậm, chậm rãi bước vào trong sơn cốc này.

Sơn cốc rất là yên tĩnh, ngẫu nhiên truyền ra vài tiếng kêu của linh thú, nhưng mà đối với những tu sĩ như bọng chúng mà nói, căn bản không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì tới tâm lý.

Thoạt nhìn, sơn cốc này quả thực không có bất kỳ dấu hiệu xấu nào.

Chỉ là Cổ Na vương này càng tiến về phía trước, trong lòng càng bực bội khó hiểu. Trong lòng luôn luôn bất định, làm cho hắn cảm thấy lựa chọn đi qua phiến sơn cốc này là một lựa chọn không anh minh.


Chỉ là đại quân không ngừng tiến lên, nhân tố tạo ra sự bất an trong lòng hắn thủy chung không có xuất hiện. Không có bất kỳ nguy cơ nào xuất hiện.

- Chẳng lẽ thực sự do ta nhạy cảm?

Trong lòng Cổ Na vương cũng hiện lên tia hoài nghi. Nhưng mà hắn đối với trực giác của mình vô cùng tự tin.

- Bổn vương tu luyện nhiều năm như vậy, trực giác rất ít khi sai sót. Sơn cốc này chẳng lẽ thực sự có người mai phục?

Cổ Na vương sải bước, lần này lại bước chậm hơn một chút.

Đồng thời truyền âm cho người đằng sau:

- Tất cả mọi người lưu ý một chút, chuẩn bị một chút.

Mặc dù mọi người không biết Cổ Na vương tại sao lại cẩn thận từng ly từng tý như vậy. Nhưng mà năng lực và thực lực tù trưởng bọn họ còn ở đó, phân phó ra sao, tất nhiên là có đạo lý riêng.

Tất cả mọi người vốn buông lỏng, lúc này thần kinh cũng kéo căng lên một chút.

Đội ngũ tiếp tục đi tới.

Mỗi một bước đạp xuống, đều cực kỳ cẩn thận. Giống như mặt đất phía dưới tùy thời sụp đổ vậy.

Tất cả mọi người kéo căng thần kinh, thế nhưng mà trên đường đi lại yên tĩnh dị thường. Chiến đấu làm cho bọn họ cảm thấy hưng phấn cũng không có xuất hiện.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.