Sát Thần Chí Tôn

Chương 2597: C2597: Thái thượng tham thiên đạo 1



Những lời này của Giang Trần có chút nặng nề, nhưng mà hắn nói vô cùng thẳng thắn, ánh mắt thanh tịnh kia làm cho người ta liếc nhìn vào cũng có thể thấy được hắn không có bất kỳ tư tâm nào.

- Tổ chức vũ đạo trà hội này cũng có lý do thứ ba. Đó là muốn mượn cơ hội lần này kết bạn với chư vị tiền bối Thiên Vị một phen, định một đoạn giao tình. TIểu tử thực sự không muốn đem thời gian và tinh lực hao phí vào nội chiến nhân tộc. Càng không muốn nguyên nhân xảy ra nội chiến vì hiểu lầm như vậy. Tiểu tử cảm thấy, hiện tại tuy rằng nguy cơ của nhân tộc tạm thời được giải trừ. Nhưng cương vực nhân loại kỳ thực đã xuât hiện trăm ngàn lỗ hổng. Không chịu được quá nhiều dày vò. Cho nên tiểu tử cũng muốn hô hào, mặc kệ chư vị tiền bối rời khỏi giang hồ hay là rục rịch, mong chư vị tiền bối không nên quên thân phận nhân tộc của mình.

- Còn có chút suy nghĩ, đó là trước khi ta triệu tập vũ đạo trà hội từng nói qua. Lần này vũ đạo trà hội sẽ có một ít phúc lợi.

Giang Trần rất biết làm người, trước tiên nghiêm túc nói tới chủ đề chính, sau đó lại khẽ kéo tới chủ đề lợi lộc. Bởi như vậy mới có thể nhận được hảo cảm của mọi người, làm cho cảm xúc vốn khúc mắc của mọi người giảm bớt trên phạm vi nhất định.

Dù là những khách nhân trình diện đều là Thiên Vị, nghe nói tới hai chữ phúc lợi này đều khó tránh khỏi có chút động tâm.

Nếu nói như giới thế tục có thể có thứ gì khiến cho bọn họ động tâm, vậy nhất định là Giang Trần thiếu chủ của Lưu Ly vương thành.

- Chư vị, ở đây ta có một đạo tâm quyết mở đầu, các người có thể quan sát.

Trong khi nói chuyện, tay Giang Trần chộp một cái, xuất hiện một tấm da dê, làm một tấm da dê Giang Trần tự tay viết một đoạn văn tự lên.

Nhưng mà đoạn văn tự chỉ ước chừng mấy trăm chữ này lại là đoạn mở đầu của tâm quyết.

Giang Trần biết rõ Hạc lão này là người đức cao vọng trọng nhất trong đám cường giả Thiên Vị. Bởi vậy hắn đưa quyền trục da dê cho Tiết Đồng, ý bảo Tiết Đồng đưa tới cho Hạc lão.

Hạc lão thấy Giang Trần coi trọng mình như vậy, trong lòng thỏa mãn, mỉm cười tiếp nhận đoạn da dê, thuận tay lấy ra một vật, đây là một tấm phù lục, đưa cho Tiết Đồng:


- Vất vả cho tiểu huynh đệ rồi, Phù lục này chính là một tấm Thiên Vị Ngự giáp phù. Xem như một phần lễ mọn để đáp tạ tiểu huynh đệ chiêu đãi hai ngày qua.

Hai ngày qua, Giang Trần để cho Tiết Đồng phụ trách công việc tiếp đãi. Tiết Đồng là người vô cùng nhu thuận, làm việc khiến cho người khác vô cùng ưa thích.

Cho nên ấn tượng của Hạc lão đối với hắn không tệ.

Tiết Đồng thấy Hạc lão tặng lễ vật cho mình, trong lúc nhất thời không dám tiếp nhận.

Giang Trần cười ha hả nói:

- Tiết Đồng, nếu như Hạc lão tặng ngươi, đây là một phần tâm ý, ngươi nên nhận lấy đi. Hạc lão ban thưởng trọng hậu là phúc duyên của ngươi. Ngươi nên nhớ kỹ.

Tiết Đồng lúc này mới cung kính tiếp nhận:

- Vãi bối đa tạ Hạc lão ban thưởng trọng hậu.

Hạc lão cười ha hả:

- Các ngươi đều khách khí như nhau. Lão phu một đống tuổi, dù sao cũng nên tỏ vẻ một chút cho người trẻ tuổi xem a.

Nói xong, Hạc lão cũng vui sướng mở ra quyển trục da dê, chăm chú quan sát.

Chỉ nhìn hai hàng mở đầu, hai hàng lông mày của Hạc lão lập tức nhíu lại. Hai mắt vốn mang theo sự vui vẻ thoáng cái tràn ngập tinh mang, gắt gao nhìn chằm chằm vào quyển trục da dê này. Giống như quyển trục da dê này ẩn chứa vô tận ảo diệu trong thiên địa, thoáng cái hấp dẫn hắn vậy.

Sau khi đọc qua mấy trăm chữ, ngực Hạc lão phập phồng. Nhìn sắc mặt của hắn cũng từ nhẹ nhõm tới ngưng trọng, giống như phát hiện ra đại sự kinh thiên gì đó.

Hạc lão lại nhịn không được mà nhìn từ đầu tới cuối một lần nữa.

Lần thứ ba, lần thức tư.... Hạc lão nói một hơi, trọn vẹn nhìn chín lượt. Lúc này mới lưu luyến không rời đưa quyển trục da dê cho Liễu Viên.

- Liễu Viên, ngộ tính của ngươi không tệ. Ngươi mau xem đi, xem đi.

Ngữ khí của Hạc lão cực kỳ ngưng trọng, hắn có thể nhìn ra được tấm da dê mỏng này phảng phất như có ma lực lớn lao, làm cho người nhàn vân dã hạc như Hạc lão cũng chấn động.

Liễu Viên kinh ngạc hai tay long trọng tiếp nhận.

Hắn nhìn thấy loại phản ứng này của Hạc lão, cũng suy đoán ra quyển trục da dê này chỉ sợ không đơn giản.


Lần thứ nhất, lần thứ hai...

Liễu Viên xem hai lần đầu, cái hiểu cái không. Hiển nhiên quyển trục da dê này đối với hắn mà nói, có chút thâm ảo, tối nghĩa.

Hắn đọc, tốc độ rõ ràng không bằng Hạc lão.

Sau khi hắn đọc lần thứ nhất, cũng cái hiểu cái không. Lần thứ hai, tốc độ hắn đọc càng chậm, mỗi khi đọc một câu, cơ hồ hao phí một đoạn thời gian rất dài, mới có thể đọc tiếp được câu thứ hai.

Như thế lần thứ hai qua đi. Thời gian không ngờ lại trôi qua gần nửa canh giờ.

Những người khác thấy Liễu Viên cố sức như vậy, đều giật mình. Rất hiếu kỳ quyển trục da dê này rốt cuộc viết thứ gì. Vậy mà có thể khiến cho loại cường giả như Liễu Viên đọc cố sức như vậy.

Dưới gầm trời này có văn tự khó hiểu như vậy sao?

Ba lượt qua đi, Liễu Viên lúc này mới chợt hiểu, phát hiện ra thời gian mình đọc quá dài, ánh mắt tràn ngập không ngỡ đưa cho Chu Vân bên cạnh.

Chu Vân có chút ngại ngùng gật gật đầu:

- Ta không nhìn, bổn sự và học thức của Liễu huynh đều mạnh hơn ta. Cũng phải xem lâu như vậy. Người thô kệch như ta chỉ sợ xem không hiểu. Liễu huynh, ngươi xem hiểu không, nói cho huynh đệ nghe một chút rốt cuộc bên trên này ghi cái gì?

Chu Vân vô cùng chất phác cười, đem quyển trục da dê đưa cho người bên cạnh.

Liễu Viên thận trọng mở miệng nói:

- Đây là một phần tâm quyết, nhưng mà nội dung ẩn chứa bên trong vô cùng thâm ảo, ta có thể hiểu được một chút. Nhưng mà còn không có cách nào thông hiểu đạo lý. Nhưng ta có thể cảm giác được phần tâm quyết này là tâm pháp cảm ứng thiên địa pháp tắc, cấp độ cực cao.


- Cao bao nhiêu?

Chu Vân hiếu kỳ.

Liễu Viên có chút tâm thần bất định, quay đầu hỏi Hạc lão.

- Hạc lão, ngài cảm thấy thế nào?

Hạc lão mỉm cười:

- Đợi mọi người xem hết, nghe ý kiến của mọi người một chút. Lão phu có thể khẳng định, tâm pháp này tuyệt đối siêu việt bất luận một bộ tâm pháp nào chúng ta tu luyện từ xưa tới nay. Mặc dù chỉ là phần đầu, có mấy trăm chữ. Nhưng lại ẩn chứa diệu lý thiên địa. Có lẽ đây là tâm quyết thời kỳ thượng cổ, thậm chí là tâm quyết thời kỳ thái cổ.

Hạc lão rất rõ ràng thời đại này không có ai có thể sáng tạo ra một phần tâm quyết như vậy.

Nhân số ở nơi này không ít, mỗi một người truyền tay nhau đọc, thời gian hao phí của mỗi người đều không ít. Bởi vậy một ngày lặng lẽ không tiếng động trôi qua.

Giang Trần là chủ nhân nơi này, không nóng vội, nhẹ nhàng nhấm nháp rượu ngon mình tự nhưỡng, cực kỳ thích ý.

Hắn đang đợi, đợi phản ứng của những người này sau khi xem xong.

Thật vất vả, một gã cường giả Thiên Vị cuối cùng cũng xem hết quyển trục da dê này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.