Sát Thần Chí Tôn

Chương 2642: C2642: Đối thủ cuối cùng 1



Trước kia cùng Vương Khôi chiến đấu, Giang Trần thắng quá dễ dàng, tuy mọi người ý thức được hắn là một kình địch, nhưng lại không có coi hắn là uy hiếp lớn nhất.

Thẳng đến Giang Trần đánh tan Tiểu Bàn Tử Lâm Huy, tất cả tuyển thủ thi đấu tinh anh, mới biết được, người trước mắt này, là kình địch chân chính.

Giang Trần bỏ qua ánh mắt mọi người, về tới vị trí của mình.

Hắn tham gia thi đấu tuyển bạt, không phải vì thắng được ánh mắt kính sợ của người khác, cũng không phải vì để cho người khác e ngại hắn. Mục tiêu của hắn chưa bao giờ biến qua, cái kia chính là tiếp cận phủ thành chủ, đạt được tin tức càng cơ mật, tranh thủ sớm ngày ly khai Đông Diên đảo!

Trong mật thất, những phụ tá của Tạ Vô Thương, cũng khen không dứt miệng.

- Người trẻ tuổi kia, quả nhiên che giấu thực lực. Xem ra, nội tình của kẻ này rất không tầm thường a. Thủ đoạn cực kỳ phong phú, là tiểu tử rất có tiềm lực.

- Ân, tiểu tử này, chỉ sợ thật sự là không tầm thường! Xem ra, hắn tiến vào Top 8, là không có gì lo lắng. Sớm tập trung một cái ghế đi à nha?

- Ân, như vậy xem ra, trên căn bản là không có huyền niệm gì.

- Cũng không nên nói vậy, vạn nhất vòng cuối cùng, hắn gặp được đối thủ mạnh mẽ nhất thì sao? Cường cường đọ sức, thắng bại cũng rất khó đoán.

Hiện tại, đại bộ phận phụ tá của phủ thành chủ, đều coi trọng Giang Trần. Người còn có nghi vấn, cũng không phải nghi vấn thực lực Giang Trần, mà là trong lúc nhất thời trên tâm lý không tiếp thụ được mà thôi.

Giờ phút này, trong lòng Tạ Vô Thương lại có chút tính toán nhỏ nhặt.

- Tổng thủ đại nhân hạ lệnh, làm cho cả thế lực Đông Diên đảo tuyển bạt thanh niên tài tuấn, cũng không biết Tổng thủ đại nhân có tính toán gì? Chẳng lẽ, những thiên tài chọn lựa ra kia, sẽ cung cấp nhóm khách quý đến nơi đây lựa chọn? Làm gia nô? Hay là đi chấp hành nhiệm vụ gì?


Tạ Vô Thương đối với ý đồ của Tổng thủ đại nhân, là không rõ lắm. Bất quá có một điểm là hắn khẳng định, hắn đột nhiên có chút không bỏ được người trẻ tuổi này.

Tạ Vô Thương bất đồng những phụ tá của hắn, ánh mắt của hắn cao hơn đám phụ tá rất nhiều. Ở trên người Giang Trần, hắn chứng kiến chính là tiềm lực vô tận.

Thiên tài như vậy, Tạ Vô Thương thực không muốn không công đưa cho Tổng thủ đại nhân. Nếu như thiên tài như vậy có thể ở lại Tội Nghiệt Chi Thành, về sau tuyệt đối là một nhân vật phong vân. Thậm chí, trở thành người nối nghiệp hắn, cũng hoàn toàn có tư cách!

Trong lúc nhất thời, Tạ Vô Thương ngược lại có chút do dự. Nếu như người trẻ tuổi này cuối cùng trổ hết tài năng, thật sự phải đưa hắn đến chỗ Tổng thủ đại nhân sao?

Tạ Vô Thương với tư cách đứng đầu một thành, cũng không phải chưa thấy qua thiên tài.

Nhưng mà, ở trên người người trẻ tuổi này, hắn cảm nhận được một loại khí chất hoàn toàn bất đồng.

- Thành chủ đại nhân, ngài cảm thấy, người trẻ tuổi kia, có thể tập trung vào Top 8 sao?

Có phụ tá thấy thành chủ đại nhân không nói chuyện, cũng hiếu kỳ hỏi.

Tạ Vô Thương đạm mạc cười cười:

- Kẻ này không vào Top 8 thì ai có thể vào, nếu như muốn phân ra quán quân, không phải hắn không ai có thể hơn!

Tạ Vô Thương đánh giá, làm cho tất cả phụ tá đều là khẽ giật mình.

- Thành chủ đại nhân, kẻ này thật lợi hại như vậy?

- Quán quân chi tuyển? Vậy phải có ưu thế áp đảo mới được a. Ta xem những thiên tài kia, có không ít tư chất không thua hắn a.

- Không thể tưởng được, thành chủ đại nhân đánh giá tiểu tử kia cao như thế!

Tạ Vô Thương khoát tay áo:

- Tin tức cụ thể của kẻ này, các ngươi có ai biết không?

Một gã phụ tá thẩm tra thoáng một phát, nói:

- Kẻ này là trước đó không lâu mới tiến vào Tội Nghiệt Chi Thành, mới đầu còn cùng Thành Vệ quân xảy ra mấy lần xung đột nhỏ. Thuận tiện còn xử lý vài chuyện tốt, làm mấy việc thiện.

- Việc thiện?

Tất cả mọi người khẽ giật mình.

Tại Tội Nghiệt Chi Thành, mọi người chỉ thích làm ác, làm việc thiện thật đúng là cử động rất ít gặp. Bằng không thì, cũng không thể gọi Tội Nghiệt Chi Thành rồi.


- Đúng vậy, kẻ này mới vừa gia nhập Tội Nghiệt Chi Thành không lâu, liền ra tay cứu một trung niên tu sĩ trúng độc gần như tử vong.

- Về sau, cùng Thành Vệ quân phát sinh xung đột, sau khi hóa giải xung đột, lại thuận tay cứu thê tử của một gã thống lĩnh Thành Vệ quân.

Tin tức này, đối với cao tầng của phủ thành chủ mà nói, vốn là tình báo không coi vào đâu. Cho nên trước kia không có ai chú ý.

Nhưng mà, theo Giang Trần biểu hiện càng ngày càng tốt, những tin tình báo kia, cũng không ngừng bị đào móc ra, tâm hiếu kỳ của mọi người, cũng đồng dạng không ngừng bị đào móc ra.

Ngay cả Tạ Vô Thương, cũng bị khơi gợi lên lòng hiếu kỳ.

- Thống lĩnh nào của Thành Vệ quân?

- Quân thứ ba, thống lĩnh đội thứ mười một, tên Ung Bồng.

- Tình huống cụ thể như thế nào, trong tình báo còn có tin tức chuẩn xác không?

Hào hứng của Tạ Vô Thương, hiển nhiên cũng bị câu dẫn.

Năng lực tình báo của Phủ thành chủ, là phi thường nghịch thiên. Chuyện này, nếu như đã bị điều tra ra, tự nhiên là có chi tiết kỹ càng.

Rất nhanh, người phụ tá kia liền đem chi tiết cụ thể, một năm một mười nói ra, hơn nữa kèm theo nói:

- Thê tử của Ung Bồng, thân nhuộm quái tật, đã mời rất nhiều Đan Đế khám và chữa bệnh. Nhưng mà, không ai có thể tìm ra nguyên nhân bệnh. Cũng không biết Ung Bồng kia làm sao lại mời một thanh niên lạ lẫm đi khám bệnh, kết quả, lại chó ngáp phải ruồi!

Tạ Vô Thương thật lâu sau mới nói:

- Người trẻ tuổi kia, không đơn giản a.


- Đúng vậy, dưới loại tình huống đó, người bình thường ai cũng sẽ không nghĩ tới, bệnh tình của thê tử, rõ ràng cùng tu luyện của hắn có quan hệ. Cũng khó trách đại đa số Đan Đế chẩn đoán không ra bệnh.

- Nói như vậy, người trẻ tuổi kia, ngược lại là một hạt giống tốt.

- Thành chủ đại nhân, lần tuyển bạt này, chúng ta thật đúng là nhặt được bảo rồi?

Tạ Vô Thương cười khổ một tiếng:

- Chỉ tiếc, lần tuyển bạt này, là Tổng thủ đại nhân yêu cầu. Thiên tài tuyển ra, trên danh nghĩa treo danh hiệu cung phụng của phủ thành chủ, trên thực tế, cuối cùng nhất phải giao cho Tổng thủ đại nhân an bài xử lý.

Nghe Tạ Vô Thương nói như vậy, trong mắt mọi người đều toát ra ý hâm mộ.

- Thành chủ, nói như vậy, nhóm gia hỏa tuyển bạt ra kia, chẳng phải là người may mắn? Chẳng lẽ Tổng thủ đại nhân, muốn ban thưởng bọn hắn tự do?

- Tổng thủ đại nhân coi trọng như vậy, nhất định có nguyên nhân. Có lẽ, thật sự là một Đại Cơ Duyên chờ những gia hỏa may mắn này!

Đối với người của Đông Diên đảo mà nói, mặc kệ tu vi ngươi cao bao nhiêu. Trên cơ bản, mộng tưởng duy nhất của bọn hắn, không phải cái khác, mà là tự do.

Bọn hắn hoàn toàn bất đồng với người ở phía ngoài, bọn hắn trời sinh không có tự do, cho nên, khôi phục tự do là chấp niệm trong lòng mỗi người Đông Diên đảo.

Những phụ tá này, luận địa vị, luận tu vi, đều mạnh hơn những thiên tài dự thi kia rất nhiều.

Thế nhưng mà, nghe nói những người dự thi kia có khả năng bị Tổng thủ đại nhân ban cho tự do, trong nội tâm bọn hắn vẫn khó tránh khỏi có chút hâm mộ ghen ghét.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.