Sát Thần Chí Tôn

Chương 2698: C2698: Tiêu sái rời khỏi 1



Hiện tại nhìn thấy Giang Trần, lại còn ngồi trong phi chu, chuyện này khiến cho phụ tử Tinh Huy sao lại không kinh hãi vạn phần cơ chứ.

- Giang đại ca, chúng ta lại gặp mặt. Ngươi... Ngươi sao lại có phi chu?

Tinh Đồng nhìn thấy Giang Trần, hai mắt sáng rực lên.

Giang Trần cười cười:

- Đều là cơ duyên xảo hợp, câm chế biên cảnh bị nghiền nát, đây là cơ hội chạy thoát khổi nơi này. Phụ tử các ngươi có bằng lòng rời khỏi hay không? Nếu như nguyện ý, ta sẽ hộ tống các ngươi, mang các ngươi đi một đoạn đường.

Tinh Huy liên tục gật đầu nói:

- Đương nhiên là nguyện ý, đương nhiên là nguyện ý. Giang công tử, nếu như được mang ra ngoài, hai phụ tử chúng ta cả đời vô cùng cảm kích Giang công tử.

Trong nháy mắt Tinh Duyến phi chu đã tới gần nhà Ung Bồng gia. Hắn đối với phu thê ân ái này vẫn vô cùng thưởng thức.

Cho nên nếu như Ung Bồng nguyện ý rời khỏi, hắn cũng sẽ mang bọn họ đi. Nhưng mà Ung Bồng là chủ thống lĩnh của Tội Nghiệt chi thành, nếu như hắn không muốn rời khỏi, Giang Trần cũng không miễn cưỡng.

Giang Trần rất nhanh đem thần thức tập trung vào Ung Bồng, Ung Bồng đang ở trong nhà, hơn nữa còn đang khẩn trương thu thập hành lý.

- Tinh Huy lão ca, phiền ngươi đi nói với Ung Bồng một chút.

Giang Trần không tiện xuống dưới.

- Không thành vấn đề.


Tinh Huy đáp lời.

Ung Bồng hôm nay không trực, sau khi nhận được tin tức, ý niệm đầu tiên trong đầu hắn là cũng rời khỏi Đông Duyên đảo, thừa cơ thoát đi, đi ra bên ngoài, nhìn thế giới bên ngoài.

- Ung ca, chàng thực sự nghĩ vậy sao?

Thê tử Ung Bồng sau khi được Giang Trần chữa khỏi bệnh, hiện tại trên cơ bản đã khôi phục như lúc ban đầu.

Trên mặt Ung Bồng hiện lên vẻ do dự:

- A Đường, nàng sợ hãi sao?

Thê tử Ung Bồng gọi là A Đường, trên mặt nở nụ cười thản nhiên:

- Ung ca, chỉ cần ở cùng chàng một chỗ, A Đường không sợ gì cả.

- Con ta, các con có sợ không?

A Đường ôn nhu vuốt tóc hai đứa trẻ nhu thuận.

- Phụ thân, mẫu thân, chúng con không sợ.

Ung Bồng hít sâu một hơi:

- A Đường, ta quyết định rồi, nhất định phải rời khỏi. ta không muốn để cho Chấn nhi và Cách nhi cả đời bị nhốt ở nơi này. Bọn chúng không sai, chúng ta cũng không sai. Chẳng lẽ bởi vì tổ tiên chúng ta phạm phải sai lầm mà đời đời kiếp kiếp hậu đại chúng ta đều bị giam cầm ở Đông Duyên đảo, đời đời kiếp kiếp đều không có tự do, không thấy được thế giới bên ngoài sao?

Ung Bồng không cam lòng, hắn có thể không quan tâm tới mình. Nhưng mà hắn không hy vọng con mình cả đời chỉ có thể sống ở Đông Duyên đảo, cả đời không có tự do, cả đời đều sống một cuộc sống không có hy vọng.

Sống cuộc sống không có hy vọng, không có tự do, cho dù kéo dài hơi tàn thì có ý nghĩa gì chứ?

- Ung ca, thiếp ủng hộ chàng.

A Đường kiên định gật đầu.

Trong lúc người một nhà đang thương nghị, Tinh Huy bỗng nhiên xuất hiện trong sân nhà hắn.

- Ung thống lĩnh, Giang công tử phái ta tới hỏi ngươi, có muốn lên phi chu của người rời khỏi Đông Duyên đảo hay không. Nếu như ngươi không muốn, công tử cũng không miễn cưỡng. Nếu như ngươi muốn rời khỏi thì phải trả lời ngay, thời gian cấp bách.

Ung Bồng khẽ giật mình, lập tức hỏi:

- Ngươi nói gì?


Tinh Huy gật đầu:

- Ta nói rất rõ ràng, thời gian có hạn, ngươi nên tranh thủ thời gian cân nhắc một chút.

Tinh Huy nói xong, chỉ chỉ lên trên không trung, trên không trung, trong tầng mây quả nhiên có một cái phi chu như ẩn như hiện.

Ung Bồng cắn răng một cái, nói:

- A Đường, thực sự là buồn ngủ gặp chiếu manh. Nàng còn nhớ rõ Giang công tử trị liệu cho nàng hay không? Hắn thực sự là quý nhân của nhà chúng ta. Nếu như là hắn, chúng ta thực sự sẽ có hy vọng.

Tự nhiên Ung Bồng biết rõ, Giang Trần đi Hắc Yểm sơn mạch thí luyện. Nhưng mà biến cố lần này rất nhiều người đều tìm ra nguyên nhân, biến cố xuất phát từ Hắc Yểm sơn mạch.

Nói không chừng, Giang công tử chính là người tìm được cơ duyên trong Hắc Yểm sơn mạch.

Ung Bồng không chút do dự, rất nhanh dẫn thê tử và hài tử đi lên phi chu của Giang Trần.

Giang Trần quen biết không nhiều người ở Đông Duyên đảo, cũng không có bao nhiêu lo lắng. Thấy cả nhà Ung Bồng đi lên, hắn mỉm cười nói:

- Tốt, mọi người đều tới đông đủ rồi. Ta hỏi lại các ngươi một câu, rời khỏi Đông Duyên đảo, các ngươi không hối hận chứ?

Tinh Huy kích động nói:

- Giang công tử, công tử mang chúng ta rời khỏi Đông Duyên đảo chính là ân tái tạo, sao có thể hối hận được chứ?

Ung Bồng cũng cảm khái không thôi:

- Giang công tử, Ung mỗ hổ thẹn, ta tự hỏi giao tình của mình với Giang công tử không sâu, thế nhưng không ngờ Giang công tử lại trượng nghĩa như vậy. Cả nhà chúng ta lại thiếu nợ Giang công tử một ân tình lớn.

Giang Trần thản nhiên nói:

- Ung thống lĩnh chiếu cố với vợ con như vậy, làm cho Giang mỗ vô cùng thưởng thức, cho nên Giang mỗ mới thuận tiện mang các ngươi đi theo một đoạn đường.


Giang Trần cũng không nói gì nữa, hắn có dự cảm ba con chim ngốc kia sắp đuổi tới. Hắn lập tức quát:

- Các ngươi chuẩn bị cho tốt, phi chu muốn tăng tốc.

Giang Trần cũng không muốn có ba cái đuổi, luôn đi theo phía sau đít mình như vậy.

Một khi Tinh Duyến phi chu thúc dục tốc độ cao nhất, tốc độ cực nhanh, cũng vô cùng kinh người. Rất nhanh phi chu đã vọt tới biên cảnh. Mà lúc này vùng biên cảnh khắp nơi đều là bóng người đen kịt, hiển nhiên, tất cả mọi người đều nhận được tin tức, đám người nhanh nhất đã tới biên cảnh, tùy thời chuẩn bị thoát đi.

Chỉ là trừ mấy điểm trọng yếu có người trấn thủ ra, đại bộ phận khu vực biên cảnh đều là vùng hải vực nguy hiểm, không có bất kỳ công cụ nào vượt hải vực.

Mà mọi người đều biết, ở hải vực chung quanh Đông Duyên đảo, trong phạm vi hai ngàn dặm tu sĩ bình thường căn bản không có cách nào phi hành, cho dù muốn mạnh mẽ phi hành, cũng gặp lực cản cực lớn, tiêu hao vô cùng kinh người. Mấu chốt nhất chính là, hư không loạn lưu quá nhiều, rất dễ dàng làm cho người ta mất đi phương hướng, hoặc là quanh đi quẩn lại ở khu vực này, không có cách nào phá vỡ. Vận khí tốt, nếu như không gặp loạn lưu, còn có thể dựa vào phi hành rời khỏi nơi này.

Nếu như loạn lưu quá nhiều, dựa vào thân thể phi hành, trừ phi là cường giả Thiên Vị đặc biệt cường đại. Dưới Thiên Vị, trên cơ bản đều không có bao nhiêu hy vọng.

Điều kiện phi hành trên không trung không đủ, bơi qua hải vực, nếu như dựa vào thân thể cưỡng ép vượt qua, chuyện này không làm được.

Bởi vì vùng hải vực chung quanh này hung hiểm nổi danh. Dưới hải vực này không biết che dấu bao nhiêu thứ đáng sợ, rất nhiều quái vật dưới nước.

Có thể nói, phi hành dựa vào vận khí, vận khí đủ, cơ hội xuyên qua cũng lớn. Mà bơi qua, không đơn giản là dựa vào vận khí, mà còn phải dựa vào thực lực.

Thực lực không tốt, gặp được quái vật dưới hải vực đặc biệt cường đại, trở thành đồ ăn trong bụng bọn chúng, cơ hồ không có bất kỳ ngoại lệ nào.

Phụ tử Tinh Huy nhìn xuyên qua lớp kính trong suốt, nhìn qua đám người đông nghịt dưới biên cảnh, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.