Sát Thần Chí Tôn

Chương 2754: C2754: Thắng cược mưu tương lai 1



- Đúng đúng, Lam Yên đảo vực người ta trước khi xuất phát cũng đã nói qua. Nhắc nhở qua nguy hiểm cũng nói không nên xảy ra chém giết lẫn nhau.

- Được rồi, tất cả mọi người đều bận rộn. Canh đạo hữu đừng có lãnh phí thời gian và tinh lực của tất cả mọi người nữa.

Hạ Hầu gia tộc ngươi ngưu bức, nhưng mà chỉ ở trong Vĩnh Hằng thần quốc ngưu bức mà thôi. Thế lực khác trong thập đại thần quốc cũng không cần phải bán mặt mũi cho hắn.

Canh lão thấy đại đa số người thờ ơ, cũng phiền muộn không thôi. Hắn rốt cuộc vẫn đánh giá quá cao lực ảnh hưởng của Hạ Hầu gia tộc.

Ra khỏi Vĩnh Hằng thần quốc, những thế lực khác quả thực sẽ không bán mặt mũi cho Hạ Hầu gia tộc bọn hắn.

Đương nhiên cũng có người có ý làm người tốt:

- Kỳ thực chuyện này cũng đơn giản. Để cho mọi người mang nhẫn trữ vật ra, kiểm tra một chút chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Hung thủ nhất định sẽ mang theo nhẫn trữ vật của Hạ Hầu Hi, nhất định sẽ chiếm dụng a.

Đề nghị này kỳ thực không cao minh tới cỡ nào, nhưng trong lòng lại khẽ động. Chỉ là muốn cho những thiên tài trong thập đại thần quốc bỏ nhẫn trữ vật ra, chuyện này cơ hồ là chuyện không thể nào.

- Canh lão, thật có lỗi, chúng ta không có nghĩa vụ phải phối hợp với ngươi.

- Đúng rồi, chúng ta đã tự điều tra, không có gặp mặt Hạ Hầu Hi.

- Canh đạo hữu, Húc Nhật thần quốc chúng ta, mấy thế lực đều chưa từng gặp Hạ Hầu Hi. Nhưng mà lại có người trước khi Hạ Hầu Hi đi ra, gặp qua Hạ Hầu Hi. Nhưng mà Hạ Hầu Hi này thần thần bí bí, dường như còn tránh tai mắt của mọi người.

- Canh đạo hữu, nên nghĩ rộng một chút. Mấy ngàn người hoạt động, chắc chắn sẽ có một chút ngoài ý muốn như vậy.

Dù sao loại chuyện này không xảy ra trên đầu mình. Mọi người tự nhiên không quá để ý. Đạo hữu chết bần đạo không chết, đây là sự thực trong thế giới võ đạo.


Người khác chết, chuyện của người khác, không tới phiên bọn họ quan tâm. Căn bản không có khả năng quna tâm, nói không chừng còn hả hê a.

Dù sao giữa Thập đại thần quốc với nhau vốn cũng không phải có quan hệ hòa hợp êm thấm. Cạnh tranh lẫn nhau, mâu thuẫn v ới nhau, đều chứng minh quan hệ của bọn họ rất là vi diệu.

Cho nên, đối với việc Hạ Hầu Hi chết, rất nhiều người trong Thập đại thần quốc ôm tâm tư xem náo nhiệt.

Giống như ba đại thế gia của Đa Văn thần quốc ở Đông Duyên đảo gặp chuyện, trong thập đại thần quốc đều coi đó là chuyện chê cười.

Ngay khi hiện trường đang có chút lo lắng vô cùng, bỗng nhiên có người đột nhiên từ trong đám người đi ra.

Sợ hãi rụt rè đi tới trước mặt Canh lão:

- Canh tiền bối, khi ta đi ra, trong bụi cỏ ta nhìn thấy một chiếc nhẫn trữ vật. Ta tiện tay nhặt, không biết là của ai, còn tưởng rằng nhặt được chỗ tốt. Không biết nhẫn trữ vật này liệu có phải là...

- Lấy ra nhìn xem.

Canh lão nghe xong lời này lập tức gấp gáp.

Nhẫn trữ vật bị vứt trên mặt đất, nếu như thực sự là của Hạ Hầu Hi, vậy nhất định là lành ít dữ nhiều. Thậm chí là không có bất kỳ bất ngờ nào nữa.

Người nọ hiển nhiên là đệ tử thế lực nhỏ, nơm nớp lo sợ đem nhẫn trữ vật dâng lên. Canh lão nhìn qua nhẫn trữ vật, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Đây chính là tạo hình của nhẫn trữ vật Hạ Hầu gia tộc. Cầm trên tay xem xét, quả nhiên là của Hạ Hầu Hi kia.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt Canh lão đại biến, hổn hển.

- Ai? Ai làm vậy? Có gan thì đứng ra? Người nhu nhược, người nhu nhược. Giết người không có can đảm. Đây là người nhu nhược, có gan thì đứng ra để lão phu nhìn một chút?

Canh lão hổn hển, cũng không biết nên nói những lời nào?

Lúc này người kinh hãi nhất không ai hơn Yến Thanh Tang. Hắn mới đi ra bao lâu chứ? Để lại một mình Thiệu Uyên huynh đệ đối mặt với Hạ Hầu Hi. Kỳ thực hắn rất áy náy. Cho nên hắn rất quan tâm, nhìn thấy Giang Trần đi ra, trong lòng hắn cũng vui vẻ không thôi.

Nhưng mà giờ phút này cơ hồ tất cả vui sướng trong lòng hắn đều hóa thành sự cuồng hỉ trong lòng, chuyển hóa thành khiếp sợ.

Lén lút tiến tới trước mặt Giang Trần, truyền thức hỏi:

- Ngươi làm sao?

Vẻ mặt Giang Trần mờ mịt, nói:

- Cái gì vậy? ngươi đang nói gì thế?

Yến Thanh Tang sững sờ, lập tức nhớ tới cái gì đó, khóe miệng nở nụ cười quái dị, cũng biết được Giang Trần đang giả ngu. Tuy rằng trong lòng vẫn khiếp sợ như trước, nhưng mà Yến Thanh Tang vẫn không có hỏi tiếp. Biểu hiện lại khôi phục vẻ tự nhiên, không có tiếp tục dây dưa nữa.


Nhưng mà ở sâu trong lòng hắn, lại cảm thấy vô cùng thống khoái.

Hạ Hầu Hi kia hung hăng càn quấy vô cùng, nói Yến Thanh Tang không hận là giả. Nếu như tiểu tử này chết, Yến Thanh Tang tự nhiên vỗ tay khen hay.

Hắn cũng không nhịn được muốn nói với Yến Kim Nam:

- Đây chính là người các ngươi muốn nịnh bợ a? Không ngờ lại không minh bạch bị người ta lấy mạng.

Nhưng mà dưới loại trường hợp này, cuối cùng Yến Thanh Tang cũng không có nói gì.

Canh lão thở hổn hển, căn bản không làm được chuyện gì. Không có manh mối, không có tình báo, không có chứng cớ. Tất cả những người đi vào trong khác đều có thể là hung thủ giết chết Hạ Hầu Hi.

Hơn nữa còn có một điểm, hung thủ rất là giảo hoạt, rõ ràng có thể nhẫn nhịn không lấy đi nhẫn trữ vật của Hạ Hầu Hi, mà lựa chọn vứt bỏ.

Nếu như ai nhặt được, nói không chừng còn có thể trở thành ngươi chế thay.

Canh lão nhìn gia hỏa nộp nhẫn trữ vật lên, tiểu tử này sợ hãi rụt rè, mặc kệ từ góc độ nào đều không giống như người có thể giết chết Hạ Hầu Hi.

Hắn mặt đen lên nói với người này:

- Ngươi tên gì?

- Tiểu nhân gọi là Duyên Khánh.

- Được rồi, lão phu biết rồi. ngươi lui xuống đi.

Canh lão thu hồi nhẫn trữ vật, căn bản không biết nên làm gì tiếp theo.

Người nọ thấy tình hình như vậy, cũng không có trông cậy Canh lão khen thưởng, xám xịt rời đi. Hắn sợ mình đi chậm, nói không chừng lão nhân này sẽ trở mặt với hắn.


Hạ Hầu Hi chết, tuy rằng tạo thành cơn sóng gió cực lớn. Nhưng mà cũng không có tạo thành tính oanh động như Đông Duyên đảo. Dù sao hai nơi khác nhau, hơn nữa chuyện này Lam Yên đảo vực cũng đã cảnh cáo, nhắc nhở qua.

Người Yến gia tuy rằng trong lòng tràn ngập hoài nghi, nhưng ở ngoài mặt vẫn cực kỳ cung kính, trong lúc này không dám đi ra chọc vào Hạ Hầu gia tộc kia.

Dưới sự dẫn dắt của Hà lão và Tuyền lão, đội ngũ Yến gia cũng chuẩn bị rời khỏi.

Yến Thanh Tang đập vai Giang Trần:

- Thiệu Uyên huynh đệ ngươi đi theo cùng ta đi.

Vốn ý định của Giang Trần muốn tiếp cận Yến gia, cũng biết thời thế đã tới, hắn nói:

- Được, tùy ngươi quyết định là được.

Yến Thanh Tang cười hắc hắc, khiêu khích nhìn Yến Kim Nam:

- Chúng ta bây giờ đi xem thu hoạch của ai nhiều hơn a. Được không?

- Ai sợ ai chứ?

Giang Trần vội vàng truyền thức cho Yến Thanh Tang:

- Ngươi bảo hắn lấy ra trước, ngươi lấy ra sau. Đừng bạo lộ thứ tốt trước, chỉ cần thắng bọn chúng là được.

Giang Trần đào bới một đống Cổ nguyên thạch. Gần ba trăm khối, Giang Trần phỏng đoán, chỉ cần vượt quá hai mươi khối, tuyệt đối có thể thắng được đám người Yến Kim Nam này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.