Sát Thần Chí Tôn

Chương 2962: C2962: Ai càng mạnh hơn nữa 1



Thậm chí, không có người sẽ coi được Giang Trần, dù hắn một lần lại một lần cấp ra kinh hỉ. Nhưng mà giá trị chờ mong của mọi người đối với hắn, chỉ là hi vọng hắn có thể cùng Hạ Hầu Tông dây dưa nhiều trong chốc lát, để cho Hạ Hầu Tông ra một ít tuyệt chiêu, cho Hạ Hầu Tông nhiều thêm chút phiền toái mà thôi.

Muốn nói đánh bại Hạ Hầu Tông, ngoại trừ rất ít người của Vĩnh Hằng Thánh Địa mỹ hảo chờ đợi, những người khác thậm chí nghĩ cũng không có hướng phương diện này suy nghĩ.

Hạ Hầu Tông khinh miệt liếc nhìn Băng Hỏa Yêu Liên:

- Nhìn không ra, ngươi rõ ràng còn có thủ đoạn này. Bất quá, ngươi cho rằng, dựa vào những vật kia của ngươi, là có thể đỡ nổi ma quỳ công kích sao?

- Địa Ngục Ma Quỳ, bất quá là Nhị lưu linh thực, cũng chỉ có Hạ Hầu Tông ngươi, mới có thể coi nó là bảo bối a? Ta liền đứng ở chỗ này, cho ngươi đến công, lại có thể làm gì được ta?

Ngữ khí của Giang Trần cũng tràn đầy khinh thường.

Hạ Hầu Tông tức giận nhất, là loại ngữ khí khinh miệt, thần thái khinh miệt này của Giang Trần. Từ trước đến nay chỉ có Hạ Hầu Tông hắn khinh thường người khác, khinh bỉ người khác.

Ở đâu gặp được có người dám can đảm khinh bỉ Hạ Hầu Tông hắn, thậm chí công nhiên xem thường thần thông bảo vật của Hạ Hầu Tông hắn?

Huống chi, ở trong nội tâm Hạ Hầu Tông, Địa Ngục Ma Quỳ này, là một trong những thủ đoạn áp trục, xưa nay hắn giao đấu với thiên tài trẻ tuổi, thậm chí không dùng qua Địa Ngục Ma Quỳ.

Lúc này đây, vì áp chế đối thủ, hắn triệu hồi ra Địa Ngục Ma Quỳ, vốn là muốn chấn nhiếp đối thủ, dùng khí tức khát máu của Địa Ngục Ma Quỳ áp chế đối thủ, để cho đối thủ lạnh run.

Lại không nghĩ rằng, những tình huống hắn mong muốn kia, căn bản không có phát sinh. Ngược lại bị đối thủ thỏa thích khinh bỉ một trận, cái này để cho Hạ Hầu Tông có chút quê quá hóa khùng.

- Tiểu tử, công phu khua môi múa mép, ngươi ngược lại là đăng phong tạo cực rồi. Chỉ là, ngươi cho rằng, qua loa vài câu, có thể tránh thoát Địa Ngục Ma Quỳ tài quyết sao?


Hỏa khí của Hạ Hầu Tông, có chút áp chế không nổi rồi. Nội tâm của hắn, vẫn còn có chút khiếp sợ. Hắn không có nhận ra thực vật đối thủ điều khiển, mà thực vật mình điều khiển, lại bị đối thủ một ngụm gọi phá.

Loại cảm giác này thật không tốt, để cho Hạ Hầu Tông cảm thấy, mình tựa hồ ẩn ẩn có chút chịu thiệt.

Thế nhưng mà, kiêu ngạo như Hạ Hầu Tông, tự nhiên sẽ không để nó trong lòng.

Trong lúc nhất thời, Hạ Hầu Tông thét dài một tiếng, thủ quyết chỉ dẫn, quát lớn nói:

- Triệu hoán tới từ địa ngục, thôn phệ hết thảy Hồn Linh thấp kém mà ti tiện của thế gian, đi!

Địa Ngục Ma Quỳ, tựa như Địa Ngục Ma Binh, đã nhận được Diêm Vương phù chiếu, điên cuồng bắt đầu khởi động, như là Địa Ngục quỷ đói, hóa thành đạo đạo quang mang, sưu sưu sưu,… tiêu xạ mà đến.

Trên mặt Giang Trần, lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Thân ảnh của Giang Trần, đột nhiên thoáng một phát, liền biến mất ở trong hư không. Vô số Băng Hỏa Yêu Liên ở quanh thân hắn, tùy ý nhoáng một cái, rõ ràng biến ra mấy chục trên trăm pháp thân của Giang Trần.

Mà những Băng Hỏa Yêu Liên khác, thì rất đoàn kết tập hợp lại với nhau.

Vô số Hỏa Liên xếp thành từng dãy, phun ra Liệt Diễm mãnh liệt, điên cuồng phun tới đối thủ.

Mà Băng Liên, thì làm thành từng vòng, từng tường băng màu xanh da trời, ở trong hư không không ngừng kích động, không ngừng kéo dài, không ngừng tạo ra.

Một màn hoa lệ này, bất kể là công hay thủ, đều gần như hoàn mỹ.

Hạ Hầu Tông chứng kiến Băng Hỏa Yêu Liên nhoáng một cái, rõ ràng tạo ra mấy chục trên trăm đối thủ, cũng hơi có chút kinh ngạc.

Bất quá, hắn lập tức đạm mạc cười cười:

- Chút tài mọn, tự cho là thông minh.

Hạ Hầu Tông biết rõ, những thân ảnh này, tự nhiên đều là giả, đều là biến ảo mà thành, đối thủ chân chính chỉ có một.

Chỉ là, Địa Ngục Ma Quỳ công kích, căn bản không nhìn hư thật, công kích của nó, là thôn phệ, là hủy diệt, là gột rửa hết thảy.

Hư hư thật thật, đối với Địa Ngục Ma Quỳ mà nói căn bản không có khác nhau chút nào.

Trong lúc nhất thời, cảnh tượng ở hiện trường vô cùng đồ sộ hoa lệ. Một khi Địa Ngục Ma Quỳ kia cuồng hóa, bản tính khát máu cũng triển lộ toàn bộ, một cây ma quỳ, tựa như từng cái miệng lớn dính máu, ở trên hư không thỏa thích thôn phệ, thỏa thích truy đuổi, quấn quanh...

Trong lúc nhất thời, hiện trường một cái biển máu đan vào, vô số Địa Ngục Ma Quỳ, tựa như Hắc Bạch vô thường lấy mạng, căn bản vô cùng vô tận.


Phảng phất ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, dây leo này cũng có thể bắt được đối thủ.

Ân?

Đột nhiên, Hạ Hầu Tông giật mình. Hắn phát hiện, ma quỳ của mình, ở thời khắc kéo dài một đoạn, bỗng nhiên giảm bớt tốc độ, lại sau một khắc, im bặt mà dừng rồi.

Thần thức của Hạ Hầu Tông quét qua, có chút giật mình.

Dây leo của đối phương kia, vậy mà cũng có công năng quấn quanh, cùng Địa Ngục Ma Quỳ quấn lại với nhau.

Từng hoa sen hình thái Băng Hỏa, tràn ngập ý tứ thần thánh, lực thôn phệ của Địa Ngục Ma Quỳ, vậy mà không cách nào thôn phệ được những hình thái hoa sen kia.

Hai loại dây leo, ngược lại đan vào cùng nhau.

Hạ Hầu Tông lửa giận ngập trời:

- Tiểu tử, ngươi cho rằng dựa vào loại thủ đoạn quấn quít chặt lấy này, có thể tránh thoát Địa Ngục Ma Quỳ công kích sao? Ngươi quá ngây thơ rồi!

Thủ quyết của Hạ Hầu Tông lại dẫn động lần nữa, trong miệng nói lẩm bẩm:

- Ma Quỳ Tản Hoa, tán!

Cánh hoa Địa Ngục Ma Quỳ đón gió phiêu đãng, từng đạo khí tức quỷ dị, hình thành từng đạo sương mù quỷ dị mờ mịt.

Sau một khắc, từng mùi thơm của ma quỳ, bao phủ trọn cái lôi đài ở bên trong.

- Tiểu tử, giấu đầu thụt đuôi, cũng không làm nên chuyện gì. Cái này là mùi thơm tới từ địa ngục, hảo hảo hưởng thụ một khắc cuối cùng ở nhân gian đi. Mùi thơm này, sẽ mang ngươi ra đi!


Hạ Hầu Tông nhe răng cười:

- Ta nói rồi, ngươi so với thiên tài khác, hơi mạnh hơn một chút mà thôi. Thế nhưng mà ở trước mặt Hạ Hầu Tông ta, con sâu cái kiến vẫn là con sâu cái kiến. Dù lớn hơn con sâu cái kiến khác một chút, cũng cuối cùng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.

Hiển nhiên, một khi hương khí của Địa Ngục Ma Quỳ lan tràn, ở Hạ Hầu Tông xem ra, chiến đấu tương đương với chuẩn bị kết thúc rồi.

Tiếp đó, là phải quét dọn chiến trường.

Bất quá, Hạ Hầu Tông đắc ý còn chưa kịp tiêu tán. Trong hư không, lại bỗng nhiên truyền đến một thanh âm âm trầm.

- Hạ Hầu Tông, ngươi vĩnh viễn là khoác lác nói trước, đắc ý quá sớm a.

Thanh âm này, tự nhiên là của Giang Trần phát ra.

Hạ Hầu Tông nghe vậy, trong lòng chấn động.

Không đợi hắn kịp phản ứng, hư không bỗng nhiên có một đạo kim quang xuất hiện. Trên đầu Giang Trần, lại không biết lúc nào, nhiều ra một bộ kiếm.

- Bảy bảy bốn chín, Vân Tiêu Kim Đấu! Trảm!

Vân Tiêu Kim Đấu trận, chính là một bộ sát trận cường hãn nhất trước mắt của Giang Trần, nhất là sau khi Giang Trần đột phá Thiên Vị, bộ kiếm trận này, Giang Trần càng tu luyện đến bảy bảy bốn mươi chín thanh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.