Sát Thần Chí Tôn

Chương 2979: C2979: Quả nhiên muốn tạo phản 1



- Tốt rồi, ta nhìn xem câu sau còn có thể nói dối hay không?

Ngữ khí của Giang Trần đạm mạc, bắn chết một Thiên Vị Sơ giai, hiện tại với hắn mà nói, thật đúng là nhẹ nhõm có thể làm được.

Dù sao tu vi bản thân Giang Trần, đã viễn siêu Thiên Vị Sơ giai rồi. Với tư cách Thiên Vị Trung giai, sức chiến đấu của hắn, thậm chí có thể so với Thiên Vị Cao giai.

Hạ Hầu Tông mạnh như vậy, cũng bị hắn nghiền áp, chớ nói chi là mấy người bọn hắn.

Bốn người, tiêu diệt một cái, thoáng cái biến thành ba người sống, một cỗ thi thể không trọn vẹn.

Trong lúc nhất thời, mặc dù nam tử sứt môi kia nhanh nhẹn dũng mãnh như thế, cũng quá sợ hãi, sắc mặt đại biến, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

- Hứa trưởng lão, ta lại hỏi một câu, các ngươi đến cùng có thân phận gì, vì sao theo dõi chúng ta. Nhớ kỹ, một câu nói dối, ta sẽ bắn chết một người. Ngươi còn có ba cơ hội nói dối.

Ngữ khí của Giang Trần nhàn nhạt, không chút hoang mang.

Ở trong Cửu Cung Mê Trận Đồ, người tu vi chưa đủ, tựa như khốn thú, căn bản không có khả năng có đường ra.

Hứa trưởng lão kia lắp bắp, trong lúc nhất thời, lại không biết từ đâu nói lên.

- Ngươi có thể do dự, bất quá, một phút đồng hồ sau, còn không có đáp án, các ngươi sẽ ít hơn một người nữa.

Giang Trần không có thời gian cùng bọn họ khua môi múa mép.

Một phút, có thể nói là phi thường ngắn.

Nam tử sứt môi kia điên cuồng hét lên một tiếng:

- Hứa trưởng lão, phải chết trứng chỉ lên trời, liều mạng với hắn. Chúng ta cùng một chỗ xông ra bên ngoài, lao ra một cái tính toán một cái!


Xông ra ngoài, là sự tình ai cũng biết. Thế nhưng mà, thật muốn thực hiện, lại không có dễ dàng như vậy. Hạ Hầu Tông kia cường đại như vậy, cũng không có thành công a?

Rất nhanh, một phút đồng hồ liền hết.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Xem ra, các ngươi cũng không quý trọng loại cơ hội này.

Nói xong, Giang Trần lại bắn qua một mũi tên, uy thế của mũi tên này, Giang Trần còn nương theo Tà Ác Kim Nhãn, thoáng cái tập trung một tu sĩ.

Hưu!

Thân hình tên tu sĩ kia nhoáng một cái, liền muốn chạy trốn.

Chỉ là, một khi mũi tên đã tập trung vào hắn, nào có khả năng chạy trốn? Đừng nói tu vi của hắn không đủ, dù tu vi cùng Giang Trần cân bằng, cũng không có khả năng lẫn mất.

Một tiếng kêu thảm, mang ra một đoàn huyết vũ, lại một tu sĩ ngã xuống đất.

Bởi như vậy, đội ngũ đối phương bốn người, thoáng cái liền giảm hai người, chỉ còn lại có Hứa trưởng lão cùng nam tử sứt môi vẻ mặt kinh hoảng, nhìn ra được, đồng bạn liên tục chết đi, đối với bọn họ đả kích phi thường to lớn.

Vốn, bọn hắn còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, dưới loại tình huống này, cũng triệt để hỏng mất.

Nam tử sứt môi kia cao gọi liên tục:

- Đầu hàng, đầu hàng!

Lúc này, Hứa trưởng lão cũng mặt xám như tro, đối với nam tử sứt môi đầu hàng, cũng không dị nghị.

Giang Trần vững vàng áp chế đối thủ, tự nhiên sẽ không bởi vì đối phương nói một câu “Đầu hàng”, liền bỏ qua đối phương.

- Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, hiện tại, ai đến nói cho ta biết, các ngươi là thế lực nhà nào?

Ngữ khí của Giang Trần ung dung.

- Nhớ kỹ, các ngươi đã không có bất kỳ vốn liếng nói dối rồi.

Nam tử sứt môi giơ hai tay, kêu lên:

- Ta nói ta nói, chúng ta tới từ Vân Lãng Tông.

- Vân Lãng Tông?

Giang Trần nhướng mày, nhớ tới Thẩm Phiên mà mình gặp ở vòng thứ ba thiên tài luận kiếm, tiểu tử kia cũng là Vân Lãng Tông, thời điểm ở thiên tài luận kiếm, đối với mình địch ý rất nặng. Xem ra Vân Lãng Tông này, đối với mình cũng không hữu hảo.

Thế nhưng mà, lần này đi ra, mới đầu người của Vân Lãng Tông là không biết thân phận của mình, vì sao còn đi theo mình?

Trong lòng Giang Trần tràn ngập nghi vấn, hừ lạnh nói:

- Vân Lãng Tông? Lần này ta cải trang đi ra, Vân Lãng Tông các ngươi cũng không nhận ra ta, vì sao đi theo ta?

Lúc này nam tử sứt môi cũng triệt để bình tĩnh lại, một chút cũng không giấu diếm:


- Chúng ta không phải nhằm vào ngài, mà là nhằm vào toàn bộ Thánh Địa. Thượng diện có mệnh lệnh, trong những ngày này, phàm là người của Thánh Địa đi ra, bất luận nhóm người nào, cũng phải có người chuyên môn đi theo. Không thể để cho bất kỳ một cái nào ly khai.

- Có ý tứ gì?

Giang Trần nhướng mày.

- Là...

Nam tử sứt môi kia đang muốn nói tiếp, Hứa trưởng lão vội nói:

- Ta nói, ta nói, kỳ thật là...

Giang Trần quát:

- Ngươi câm miệng.

Giang Trần như thế nào nhìn không ra, Hứa trưởng lão này, so sánh với nam tử sứt môi thì giảo hoạt hơn nhiều. Để hắn nói, chưa hẳn có thể hỏi ra đồ vật gì.

- Vẫn là ngươi nói đi.

Giang Trần nói với nam tử sứt môi.

- Hảo hảo, ta nói, ta nói. Thiệu công tử, chỉ mong ngươi giơ cao đánh khẽ, tha ta một mạng. Thật sự, ta thật không có địch ý với ngươi. Chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, thân bất do kỷ.

- Phụng mệnh, phụng mệnh của ai? Nói rõ chi tiết cho ta, không cần có bất luận bỏ sót gì. Còn nữa, đừng ra vẻ, ta không để mình bị đẩy vòng vòng.

Giang Trần nghiêm khắc đưa ra cảnh cáo.

Ở trước mặt sinh tử uy hiếp, nam tử sứt môi lộ ra rất thành thật:

- Phụng lệnh của hoàng thất, còn có cao tầng của Vân Lãng Tông chúng ta phân phó.

- Vì sao phải theo dõi người của Thánh Địa?

Giang Trần trầm giọng hỏi.


- Bởi vì... Bởi vì...

Nam tử sứt môi lắp bắp.

- Cụ thể chúng ta cũng không rõ ràng lắm, hình như là nói, muốn... Muốn...

- Muốn tạo phản!

Giang Trần nhíu mày.

- Có phải hay không?

Nam tử sứt môi đầu co rụt lại, phảng phất như sợ Giang Trần bắn tới một mũi tên, lắp bắp nói:

- Ta cũng không biết đến cùng có phải hay không, thế nhưng mà nhìn trận thế kia, khả năng thật sự muốn bất lợi với Thánh Địa. Lần này xuất động, không đơn thuần là Vân Lãng Tông chúng ta. Còn có vài thế lực nhất lưu khác. Giống như nhóm cao tầng tạo thành ăn ý. Đúng rồi, dẫn đầu hình như là Hạ Hầu gia tộc.

Sắc mặt của Giang Trần có chút khó coi, quả nhiên, mình lo lắng cái gì sẽ tới cái đó. Sở dĩ hắn vội vã đưa bọn người Hoàng Nhi đi, sợ đúng là Thần Quốc nội loạn.

Xem ra, nội loạn đúng là đến rồi, hơn nữa đến tấn mãnh như thế.

- Hạ Hầu gia tộc, hoàng thất... Đây là tiết tấu muốn đả đảo Thánh Địa sao?

Giang Trần thì thào thở dài, rồi đột nhiên, ánh mắt của hắn mãnh liệt.

- Thánh Địa có Thần Cảnh Thánh Tổ, những thế lực các ngươi, dù cộng hết lại, cũng có thể đối kháng Thánh Địa sao? Nói sau, lấy dã tâm của Hạ Hầu gia tộc, dù thay thế Thánh Địa, Vân Lãng Tông các ngươi cảm thấy có cơ hội quật khởi sao? Các ngươi đây là bảo hổ lột da!

Mấy gia hỏa này, cũng không quá đáng là phụng mệnh làm việc, nói không dễ nghe, là chân chạy. Tuy ở Vân Lãng Tông địa vị không thấp, nhưng vẫn là chân chạy, tham dự không đến quyết sách tầng cao nhất.

Nam tử sứt môi vò đầu bứt tai, nhưng lại không phản bác được. Hắn không hiểu sự tình của những cao tầng kia, hắn chỉ là phụng mệnh đến, cho rằng đây là một nhiệm vụ nhẹ nhõm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.