Sát Thần Chí Tôn

Chương 2997: C2997: Thế cục xoay ngược 1



Ngữ khí của La bang chủ âm trầm, lại không có thấy Bạch Mi lão giả đang rất kiêng kị.

Lúc này, thần thái của Giang Trần cũng dễ dàng hơn.

Chu Tước Thần Cầm đã sớm Niết Bàn, trải qua nhiều năm tẩy lễ như vậy, khẳng định đã khôi phục đỉnh phong năm đó rồi!

Tốc độ của Chu Tước Thần Cầm cực kì khủng bố, nháy mắt tầm đó, đã tới gần hiện trường.

Sáu người kia cau mày, nhìn xem thương khung.

Mảnh vân không kia, phảng phất đột nhiên bị điểm đốt, hư không mây cuốn mây bay, một cái biển lửa, phảng phất muốn đốt cháy cả thiên địa.

- Đó là cái gì?

Một tu sĩ của Tiểu Thang đảo, nghẹn ngào kêu lên.

Sắc mặt của Bạch Mi lão giả ngưng trọng:

- Mọi người coi chừng, lai giả bất thiện.

Hung nhân như La bang chủ, cũng bị Thiên Địa dị tượng trước mắt dọa sợ, trong lúc nhất thời, thô bạo chi khí trong mắt, đã bị sợ hãi thay thế.

Biển lửa vô tận kia không ngừng đẩy mạnh, trong chốc lát, đã đến trước mắt mọi người.

Trong biển lửa, đột nhiên chui ra một con Thánh Linh, hai cánh mở ra, che khuất bầu trời, như một đóa hoa sen nở rộ trong lửa, cao quý mà bắt mắt.

Chu Tước Thần Cầm, rốt cục giết đến!

Chu Tước Thần Cầm ngửa mặt lên trời gáy to, chỉ một thoáng Thiên Địa biến sắc, tứ phương vân động, vô số sóng biển bài sơn đảo hải.


Vừa kêu Thiên Địa kinh!

Uy thế bực này, làm cho Giang Trần thấy vui mừng quá đỗi.

Quả nhiên, Chu Tước Thần Cầm đã khôi phục trạng thái đỉnh phong lúc Thượng Cổ, nhìn về phía trên, thậm chí có chỗ đột phá, hoàn toàn không còn là trạng thái hấp hối như lúc trước.

- Chu Tước tiền bối, chúc mừng a! Xem ra, ở Thi Tì Địa Ngục Đảo nhiều năm như vậy, tu vi của ngươi có chỗ tinh tiến, thật đáng mừng a.

Ngữ khí của Giang Trần cũng tràn đầy vui mừng, tự đáy lòng vì Chu Tước Thần Cầm cảm thấy kiêu ngạo.

Chu Tước Thần Cầm cười ha ha:

- Ta chỉ lấy được một chút đột phá, ngươi là không thấy Tiểu Huyền. Tiểu Huyền tiến bộ, đó mới gọi tiến bộ!

Long huynh?

Trong lúc đó, núi thở hải khiếu, phốc phốc phốc…

Liên tục sáu thanh âm, xoáy lên sáu cơn sóng gió động trời, vòi rồng bỗng nhiên mà lên, mang tất cả hư không, vậy mà không chút khách khí, cuốn qua sáu người của Tiểu Thang đảo.

Lần này quá ngoài ý muốn, sáu người kia coi như là thần thông rất cao minh, cũng bị đánh không kịp chuẩn bị.

May mắn, sáu người này tu vi cao, bị cột nước xông lên, tuy ngoài ý muốn, nhưng lại miễn cưỡng bảo vệ bản thân, không có bị cột nước cuốn đi.

Không bị cuốn, cũng làm bọn hắn chấn kinh mất nửa cái mạng.

Đây là có chuyện gì?

Sau một khắc, trước mắt bọn hắn nhoáng một cái, một cột nước vô cùng mãnh liệt, rõ ràng ở trong hư không xoay quanh mà lên. Phía trên cột nước, xoay quanh pháp thân của một con Chân Long, bay lượn Cửu Thiên.

Chân Long!

Sáu người của Tiểu Thang đảo, lập tức trợn tròn mắt. Bọn hắn cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình, bọn hắn rõ ràng thấy được Chân Long pháp thân.

Long huynh!

Giang Trần cũng vui mừng quá đỗi, chứng kiến uy thế của Long Tiểu Huyền như thế, Giang Trần nơi nào không rõ, Long huynh tiến bộ, chỉ sợ không thua mình.

Giang Trần liên tục đột phá, tiến vào Thiên Vị tứ trọng, vốn đã tính toán rất giỏi rồi. Nhưng khi nhìn đến tốc độ tiến bộ của Long Tiểu Huyền, Giang Trần cũng không khỏi không bội phục.

Chỉ sợ cảnh giới của Long huynh, cũng đạt tới Thiên Vị tứ trọng, thậm chí là Thiên Vị ngũ trọng.

Nếu không, mặc dù là Chân Long Hậu Duệ, cũng không có khả năng cuốn một cái, liền làm cho sáu Thiên Vị Cao giai thiếu chút nữa bị cuốn bay.

Có thể nói, sức chiến đấu của Long Tiểu Huyền, chỉ sợ đã không thua Thiên Vị Cao giai rồi.

Sáu tu sĩ của Tiểu Thang đảo kia, cả đám kinh ngạc không thôi, nhìn xem một màn này, trong lúc nhất thời đều có chút trợn tròn mắt. Bọn hắn tuyệt đối không thể tưởng được, ở hải vực này, vậy mà sẽ có Chân Long chiếm giữ.

Mà sinh linh đáng sợ hơn trên không trung kia, nhìn bề ngoài, hình như là Chu Tước trong truyền thuyết!

Trời ạ!


Đây là người nào a, rõ ràng ở hải vực này mai phục giúp đỡ như vậy? Chân Long cùng Chu Tước, đây chính là Thượng Cổ Tứ đại Thần Thú a!

Tuy bọn hắn không phải tồn tại mạnh nhất của Vạn Uyên đảo, nhưng kiến thức vẫn phải có. Đối với truyền thuyết của Tứ đại Thần Thú, còn phi thường tinh tường.

- Lỗ Thái Thượng, cái này... Đây là Tứ đại Thần Thú trong truyền thuyết sao?

- Lão phu không biết.

Giờ phút này, Bạch Mi lão giả cũng triệt để mất trật tự rồi. Âm Tàm Đoạt Mệnh Ti của hắn bị phá hủy, trong lòng đã hoàn toàn bị sợ hãi chiếm cứ.

Trong lúc nhất thời, hắn cũng nói không ra lời.

- Mọi người coi chừng, đánh không lại, chia nhau trốn chạy để khỏi chết.

Bạch Mi lão giả cuối cùng không có bị sợ choáng váng, thấp giọng dặn dò đồng bạn.

La bang chủ kia lại còn có chút không phục:

- Lỗ Thái Thượng, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ bọn họ sao? Coi như là huyết mạch Thần Thú, thì như thế nào? Chỉ cần bọn hắn không ở trạng thái đỉnh phong, chúng ta liên thủ, cũng chưa chắc không có cơ hội thủ thắng!

Cơ hội?

Bạch Mi lão giả lộ ra một tia đùa cợt:

- La bang chủ, lần này chúng ta cũng bị Ngân Kiếm Bang các ngươi hại chết. Âm Tàm Đoạt Mệnh Ti của lão phu, thủy hỏa bất xâm, lại bị hỏa triều thôn phệ. Chu Tước kia, dù không ở trạng thái đỉnh phong, cũng tuyệt đối không phải ta và ngươi có thể địch nổi.

- Cái gì?

- Tiếp nhận sự thật a, đánh không lại, trốn!

Ngữ khí của Bạch Mi lão giả dồn dập.

Lúc này, Giang Trần đã rơi vào bên người Chu Tước Thần Cầm.

Chu Tước Thần Cầm gom đầu tới, cùng Giang Trần đụng đụng, hiển nhiên, tách ra lâu như vậy, bọn hắn cũng có chút tưởng niệm.

- Trần thiếu, những thứ này, là chuyện gì xảy ra?


- Một đám gia hỏa âm hồn bất tán, lấy nhiều thủ thắng mà thôi.

Ngữ khí của Giang Trần oán hận.

- Chu Tước tiền bối, lần này nhờ ngươi ra tay, nhìn ngươi đại triển thần uy rồi.

Giang Trần cố ý dùng ngôn ngữ Nhân loại nói:

- Đám người kia, việc ác bất tận, một cái đều không cần lưu, tiễn đưa bọn hắn lên đường đi.

Chu Tước Thần Cầm nhếch miệng cười cười:

- Chỉ giết bọn hắn, rất đáng tiếc a. Chúng đều là Thiên Vị Cao giai, thôn phệ đi, chính là vật đại bổ.

Chu Tước Thần Cầm nói lại là Thượng Cổ thú ngữ, những người kia nghe không hiểu.

Nhưng nhìn đến biểu lộ quỷ dị của Chu Tước Thần Cầm, trong nội tâm bọn hắn không nhịn được cảm thấy run rẩy, cả đám sởn hết cả gai ốc.

- Bằng hữu, xin nghe lão phu một lời.

Bạch Mi lão giả kia cũng là thế hệ co được dãn được.

- Trong này, nhất định có hiểu lầm gì, xin...

- Hiểu lầm? Các ngươi truy sát ta mấy chục vạn dặm, thực có hiểu lầm, trên đường đi các ngươi không phân rõ ràng sao? Vừa rồi toàn lực truy sát ta, tại sao không nói hiểu lầm? Vừa rồi thiếu chút nữa muốn tính mạng của ta, sao không nói hiểu lầm?

Ngữ khí của Bạch Mi lão giả kia cứng đờ, lộ ra nụ cười khổ:

- Bằng hữu, chúng ta là bị họ La này đầu độc, Ngân Kiếm Bang hắn gây họa, Tiểu Thang đảo chúng ta không có lý do vì hắn chịu tiếng xấu thay cho người khác. Các hạ yên tâm, chuyện này, chúng ta nhất định sẽ theo lẽ công bằng xử lý. Đúng rồi, họ La này, cũng giao cho các hạ xử trí. Chúng ta quay đầu lại liền tiêu diệt Ngân Kiếm Bang, để cho khỏa u ác tính này, biến mất khỏi Tiểu Thang đảo!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.