Sát Thần Chí Tôn

Chương 3117: C3117: Đề nghị của giang trần



Điên cuồng lão quái không có cách nào đột phá phong tỏa của kim chung, mà Thánh Long cung của Giang Trần cũng không có cách nào tìm được cơ hội bắn. Chiến đấu cứ như vậy luẩn quẩn trong trạng thái giằng co.

Kim chung của Kim chung lão quái quả thực là thứ vô cùng không tầm thường, hơn nữa sau khi Giang Trần luyện hóa, cấp bậc của Kim chung này tuyệt đối đã tăng lên.

Coi như là bảo trượng màu vàng trong tay Điên cuồng lão quái cũng không hoàn toàn có cách nào phá vỡ phong tỏa của kim chung.

Chuyện này khiến cho Điên cuồng lão quái rất là nôn nóng:

- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi có dám thống khoái đánh một trận hay không? Chỉ dùng một chiếc chuông phòng thủ, như vậy được tính là bổn sự gì chứ?

Giang Trần mỉm cười:

- Thế giới võ đạo, tất cả thần thông đều được coi trọng. Ta có rất nhiều thủ đoạn đối phó với ngươi. Chẳng lẽ còn phải chọn phương thức ngươi thích hay sao?

Điên cuồng lão quái tức giận tới mức kêu to không thôi:

- Ngươi cũng đừng quên, ta là thủ hộ giả cung thứ tư. Ngươi có thể thông qua cung thứ tư này hay không là do ta định đoạt.

Giang Trần khẽ cười một tiếng:

- Cuối cùng ta cũng sẽ có biện pháp thông qua.

- Hừ, nghĩ khá lắm.


Điên cuồng lão quái vung vẩy bảo trượng trong tay:

- Không có chính diện chinh phục lão phu, vậy thì đừng mơ rời khỏi cung thứ tư này..

Hiển nhiên điên cuồng lão quái cảm thấy không hả giận, tự nhiên hắn hy vọng Giang Trần cứng chọi cứng với hắn, thống khoái đánh một trận, cận thân vật lộn với hắn.

Trên thực tế cũng không phải Giang Trần bài xích cận thân vật lộn, chỉ là hắn nhìn ra được, bảo trượng của điên cuồng lão quái không phải tầm thường.

Mà thần binh lợi khí trên người Giang Trần cũng không ít, nhưng không có kiện nào có cùng cấp độ với bảo trượng của đối phương.

Cho nên đây cũng là nguyên nhân Giang Trần không muốn cận thân vật lộn với đối phương. Chính diện đối kháng, hắn còn chưa tìm ra một kiện thần binh lợi khí nào có thể chính diện chống lại bảo trượng màu vàng này.

Trên thực tế, đoạn thời gian trước Giang Trần giết chết nhiều cường giả Thiên Vị như vậy, cũng nhận được một ít thần binh lợi khí cấp bậc bán thần khí.

Thế nhưng mà thứ chính thức lọt vào trong mắt hắn lại không có lấy một kiện.

Những thứ hắn đạt được, những kiện bán thần khi, những binh khí cấp bậc kia hoặc là tặng người khác, hoặc là cất đi, hắn chưa từng tế luyện qua.

Đó là bởi vì Giang Trần cũng không tìm thấy thứ khiến cho hắn có cảm giác vừa thấy đã thích. Thế giới võ đạo, bất kể là binh khí hay là chọn lựa công pháp, đều chú ý một chữ duyên.

Nếu như không có duyên, nhìn qua không hợp mắt, vô luận thế nào cũng không thích hợp để tế luyện.

Những thứ tốt mà Giang Trần đạt được kia, trừ kim chung này hợp khẩu vị của hắn ra, những vũ khí khác, trên cơ bản hắn đều không có hứng thú chiếm dụng.

Cũng bởi vậy, trước mắt, trừ một ít binh khí ra, căn bản không có thứ nào được thăng cấp.

Hiện tại trên người Giang Trần vẫn là những binh khí trước đó khi hắn còn là Hoàng cảnh và Đế cảnh thường dùng, ví dụ như Ngũ Sắc Thần Quang kiếm.

Ngũ Sắc Thần Quang kiếm là thứ lúc trước Khổng Tước đại đế đưa cho hắn, khi ở Đế cảnh, Ngũ Sắc Thần Quang kiếm này tuyệt đối là tồn tại cao cấp nhất.

Dù ở cấp độ Thiên Vị, cũng có thể dùng một chút. Nhưng mà sau khi tiến vào Thiên Vị trung giai, thậm chí tấn chức lên Thiên Vị cao giai, Ngũ Sắc Thần Quang kiếm này hoặc ít hoặc nhiều có chút cố hết sức.

Đương nhiên Giang Trần còn một thứ khác, đó là phối hợp với Vân tiêu Kim Đấu kiếm trận đặc biệt luyện chế ra một bộ phi kiếm.

Bộ phi kiếm này, tính chất cũng không tệ. Nhưng lợi hại lại ở chỗ phối hợp với trận pháp công kích. Nếu như công kích đơn thể, cấp độ vẫn chênh lệch một chút hỏa hầu.

Dù sao bản thân chúng là phi kiếm trận pháp sử dụng, đối với việc công kích đơn thể, cũng không quá được coi trọng. Ưu thế của chúng nằm ở phương diện quần công.

Ngoài ra Giang Trần còn có một ít binh khí, ví dụ như bảo đao vô danh lúc trước.

Nhưng mà bởi vì tu vi Giang Trần đột nhiên tăng mạnh, hiện tại trên người Giang Trần quả thực không tìm thấy một kiện binh khí nào có thể địch lại nổi bảo trượng màu vàng này.


Đương nhiên cấp độ của Thánh Long cung có thể địch lại bảo trượng màu vàng. Nhưng mà Thánh Long cung là thần binh lợi khí công kích từ xa mà không phải là thần binh lợi khí chính diện đối kháng.

Nghĩ tới Thánh Long cung, đột nhiên Giang Trần nhớ ra thứ gì đó.

Thánh Long cung chính là một trong những bảo vật trấn tông của Thánh Nhất tông thượng cổ mà Giang Trần nhận được. Lúc ấy trừ Thánh Long cung này ra Giang Trần còn nhận được một kiện bảo vật.

Đó chính là một cái bút cực lớn, gọi là Chân Linh chuyên.

Chân Linh chuyên này, Giang Trần không có cơ hội dùng tới nó. Chân Linh chuyên này chính là bảo vật khắc phù lục và trận pháp tốt nhất.

Giang Trần còn nhớ rõ, Chân Linh chuyên này, bản thân dường như cũng là một kiện thần binh lợi khí. Giang Trần nhớ rõ, trên điển tịch của Thánh Nhất tông, dường như còn nhắc tới Chân Linh chuyên này, có thể coi như một thanh trường thương.

Giang Trần nghĩ tới đây, nhìn qua Điên cuồng lão quái miệng vẫn còn lảm nhảm không tha, hắn cười nói:

- Tiền bối, người thao thao bất tuyệt như vậy đơn giản là muốn ta vận lộn với người. Ngươi tốt xấu gì cũng coi như tiền bối cao nhân, lại ỷ thế hiếp người, không có phong độ a.

- Ta ỷ thế hiếp người?

Điên cuồng lão quái trừng mắt:

- Tiểu tử, lời nói không thể nói lung tung nha. Nếu như lão phu ỷ thế hiếp người, dùng toàn bộ công lực của ta, ngươi cảm thấy ngươi có nửa điểm hy vọng thông qua nơi này sao?

Thực lực của Điên cuồng lão quái tự nhiên không chỉ có như biểu hiện ra lúc này.

Hắn ở nơi này, là vì thệ ước với chủ nhân Lưu Ly vương thành, chỉ có thể phát huy ra thực lực bằng với người vượt cung này.

Tuyệt đối không thể dùng thực lực mạnh nhất làm nhục người vượt cung. Trừ phi thực lực người vượt cung cũng đồng dạng với trạng thái đỉnh phong của Điên cuồng lão quái, khi đó hắn có thể dùng trạng thái đỉnh phong.

Điên cuồng lão quái tự trách mình lập thệ ước, tự nhiên sẽ không vi phạm.


Giang Trần cười hắc hắc:

- Ta nói ỷ thế hiếp người cũng không phải là nói những thứ này.

- Vậy thì nói tới cái gì?

Điên cuồng lão quái khó chịu hỏi.

- Tự nhiên là cái bảo trượng trong tay tiền bối. Ngươi ỷ vào lực lượng bảo trượng, mà ta lại không có thần binh lợi khí có thể địch lại được, tự nhiên là chịu thiệt. Làm sao có thể chính diện đối kháng với ngươi? Ngươi có bảo trượng, ta có kim chung phòng ngự, còn có lực cung tiễn, đây gọi là dùng thế mạnh của mình đối phó với địch.

- Ngươi không có thần binh lợi khí?

Điên cuồng lão quái sửng sốt, vấn đề này hắn thực sự chưa có cân nhắc qua.

Bị Giang Trần nói như vậy, hắn lâm vào trong trầm tư.

Điên cuồng lão quái tuy rằng điên cuồng, nhưng mà nhất ngôn cửu đỉnh, là người vô cùng sĩ diện. Hắn cũng không muốn bị người ta nói là ỷ thế hiếp người.

- Hừ, vậy muốn thế nào? Chẳng lẽ chúng ta bỏ binh khí, dựa vào quyền cước vật lộn sao?

Giang Trần nhún nhún vai:

- Nếu như so quyền cước, ta nguyện ý phụng bồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.