Sát Thần Chí Tôn

Chương 3233: C3233: Song tinh bất hòa không cùng chí hướng



Không cần suy đoná, thanh âm này nhất định là của độc phi Thạch Thanh Lộ. Thanh âm này trong trẻo và lạnh lùng, vô cùng đặc biệt, khiến cho người nghe trước đó tuyệt đối không có cách nào quên mất đạo thanh âm này.

Giang Trần dừng bước, ngữ khí khoan thai, hai tay ôm ngực, bộ dáng như xem náo nhiệt. Nhìn qua, hoàn toàn không giống như hắn là người trong cuộc vậy.

Tự nhiên Giang Trần có thể nhìn ra được, Lộc Minh Dã này và ThạcH Thanh Lộ tuy rằng được xưng là hai ngôi sao sáng trong Bách Hoa thánh địa, nhưng mà quan hệ cũng không phải vô cùng hòa hợp, không hề ngăn cách.

Trong bộ dáng của bọn họ, cũng có chút khập khiễng.

Chỉ là tuy rằng Giang Trần ôm tâm tính xem náo nhiệt, nhưng trong lòng cũng không bởi vậy mà khinh địch. Hắn cũng nghĩ tới một loại khả năng khác, chính là tất cả chuyện này đều là do Thạch Thanh Lộ và Lộc Minh Dã cố ý làm ra.

Cho dù giữa hai người này thực sự tồn tại quan hệ cạnh tranh, khi cùng đối mặt với địch nhân bên ngoài là hắn, nói không chừng nên buông bỏ hiềm khích song phương,chân thành hợp tác, đây là chuyện hoàn toàn có khả năng.

Nói tới nói đi, người ta dù sao cũng là đồng minh, có chung một lợi ishc.

Giang Trần đứng ở một khu vực tương đối trống trải, ánh mắt lạnh nhạt tập trung vào khu vực phía trước. Thần thức hắn cực kỳ cường đại, có thể lập tức tập trung vào khu vực của độc phi Thạch Thanh Lọ kia.

Một lát sau, một đạo thân ảnh xinh đẹp từ trong rừng rậm đi ra.

- Hay cho một độc phi Thạch Thanh Lộ.

Giang Trần nhìn thấy đạo thân ảnh này đi ra, trong lòng cũng hơi có chút kinh ngạc. Nàng này băng cơ óng ánh, chậm rãi đi ra tựa như một đóa hoa sen mới nở, khiến cho người ta có cảm giác đẹp tới mức tận cùng. Hơn nữa lại thêm ý phục năm màu trên người nàng, giống như là một cánh bước, nhìn qua xinh đẹp vô cùng.

Chỉ đơn thuần tính về khí chất và dung mạo, Thạch Thanh Lộ này hoàn toàn không kém hơn Hoàng Nhi. So với Hoàng Nhi, Thạch Thanh Lộ này thiếu vài phần thanh nhã, nhưng lại càng nhiều thêm mấy phần xinh đẹp.

Không hổ là tồn tại liệt vào thập lục kim sa, hơn nữa theo Cam Trữ nói, Độc phi Thạch Thanh Lộ này trong thập lục kim sa, bài danh cực kỳ gần top đầu, thậm chí còn mơ hồ có thể cướp lấy vị trí đứng đầu thập lục kim sa.

Nhưng mà Giang Trần cũng chỉ có phản ứng như vậy, không hơn. Tuy rằng kinh ngạc vì sự sinh đẹp của Thạch Thanh Lộ, nhưng mà trong lòng Giang Trần lại phẳng lặng như mặt nước.


Cũng không có sinh ra nửa điểm rung động.

Đôi mắt Thạch Thanh Lộ kia chợt nhìn giống như là hai giọt nước, tinh khiết vô song, nhưng mà nhìn kỹ đã có lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, cực kỳ mê người.

Nhìn thấy độc phi Thạch Thanh Lộ đi tới, Lộc Minh Dã nhíu mày.

Thạch Thanh Lộ lạnh nhạt nhìn Lộc Minh Dã:

- Ngươi đi xuống trước đi.

Trên mặt Lộc Minh Dã lạnh lẽo:

- Dựa vào cái gì? Hắn còn chưa hoàn toàn tiến vào địa bàn của ngươi.

- Nếu như quả thực ngươi có biện pháp giữ được hắn, cũng không để hắn tới đây. Lộc Minh Dã, không phải ta xem thường ngươi, tuy rằng ngươi rất không tồi, thế nhưng ở đây đã không còn chuyện gì của ngươi nữa.

Lộc Minh Dã giận dữ:

- Thạch Thanh Lộ, ta nhẫn nhịn ngươi, cũng khoongp hải là sợ ngươi. Ngươi không nên quá kiêu ngaok.

Thạch Thanh Lộ thản nhiên nói:

- Ăn ngay nói thật, nếu như ngươi nghe không vào, ta cũng không có biện pháp.

Giang Trần thấy đồng môn bọn họ nảy sinh lục đục, hắn cũng không xen vào, chỉ cười lạnh đứng bên ngoài quan sát, ai biết được có phải là hai người này diễn kịch hay không?


Giang Trần khác với những người khác, hắn tuyệt đối sẽ không bị biểu hiện bề ngoài lừa bịp.

Thạch Thanh Lộ dường như không có bao nhiêu hứng thú với Lộc Minh Dã, ánh mắt dừng lại trên mặt Giang Trần, lạnh nhạt nói:

- Ngươi chính là Giang Trần sao?

- Là ta.

Giang Trần cũng không phủ nhận:

- Đem Ngô Du giao ra đây, chuyện trước kia ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.

- Giao người cũng được, nếu như ngươi có thể qua cửa ải của ta, ngươi muốn mang người nào đi cũng được. Nhưng mà nếu như ngươi không qua cửa ải của ta, thì thế nào đây?

Ánh mắt lạnh lùng của Thạch Thanh Lộ nhìn chằm chằm vào Giang Trần.

- người thắng làm vua, người thua làm giặc, nếu như ta không qua được cửa ải của Độc phi ngươi, tự nhiên ngươi muốn làm gì cũng được.

Giang Trần vô cùng nhẹ nhàng nói:

Thạch Thanh lộ chậm rãi gật đầu:

- Ta có thể không giết ngươi, cũng có thể không phế tu vi của ngươi. Nhưng mà ngươi phải đem thúc công Thạch Huyền của ta thả ra.

- Ha ha, ngươi đã nói tới Thạch Huyền, vậy Giang mỗ hiện tại cũng không ngại nói thẳng. Thạch Huyền còn không làm gì được ta. Ngươi cảm thấy mình có thể làm gì được ta sao?


Thạch Thanh Lộ nhíu mày:

- Ai nói cho ngươi biết bổn tiểu thư không bằng Thạch Huyền?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Vậy sao? Vậy ta đây mỏi mắt mong chờ. Ngươi muốn thế nào thì cứ ra chiêu đi. Ta đón là được. Nếu như các ngươi chưa cảm thấy hết giận, vậy thì cả hai cùng tiến lên, ta cũng không để ý. Các ngươi cũng không cần ở chỗ này diễn xiếc đồng môn bất hòa. Loại tiết mục này quá cũ rồi.

Thạch Thanh Lộ nghe vậy không giận mà cười.

- Giang Trần, khắp nơi trong Vạn Uyên đảo này đều truyền công tích của ngươi. Tu vi của ngươi như thế nào mọi người cũng không rõ, nhưng mọi người đều biết ngươi là người thông minh. Nhưng mà hiện tại xem ra, bất quá ngươi chỉ có chút thông minh nhỏ mà thôi.

Ngữ khí của Thạch Thanh Lộ có chút lạnh lẽo.

Giang Trần không quan tâm mà cười cười, lơ đãng nói:

- Được rồi, nói nhảm đã quá nhiều, cứ ra tay đi. Tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc, không cần phải nói những chuyện tào lao như vậy.

Thạch Thanh Lộ thấy Giang Trần thủy chung không bị mình đả kích, đành phải thu hồi vẻ khinh thị trong lòng, đồng thời thay vào đó là vẻ cẩn thận, ngưng trọng.

Nàng chỉ một ngón tay vào phiến rừng rậm sau lưng.

- Ngô Du ở trong phiến rừng rậm này, ngươi có bản lĩnh thì đi vào tìm hắn, mang hắn đi là được.

Giang Trần nhìn phiến rừng rậm kia, không chút do dự cười nhạt một tiếng:

- Tốt, vậy ta sẽ thử xem.

Nói xong, Giang Trần không có một chút nghiêm túc và do dự nào, nhanh chóng chui vào trong phiến rừng rậm kia.


Cảnh này khiến cho Thạch Thanh Lộ thoáng cái ngây người. Đây là tiết tấu gì chứ? Nàng vốn tưởng rằng Giang Trần sẽ cò kè mặc cả một phen, sẽ nghi vấn nàng động tay động chân trong đó.

Thế nhưng mà Giang Trần không nói một lời nào, trực tiếp đi vào trong. Giống như từ trước tới nay hắn chưa từng nghe qua tên tuổi độc phi Thạch Thanh Lộ nàng vậy.

Trên mặt Lộc Minh Dã hiện lên vẻ trào phúng:

- Thạch Thanh Lộ, xem ra ngươi đã tự tin quá mức rồi nha. Ngươi nói ta không ngăn được tiểu tử này, ta nhìn ngươi, dường như cũng không thể hù dọa tiểu tử này thành công a.

Trong mắt Thạch Thanh Lộ hiện lên vẻ châm biếm:

- Hoặc là hắn tự cho rằng mình rất cao, không có sợ hãi, hoặc là không cho tin đồn là sự thực. Giang Trần này bất quá chỉ là mãng phu mà thôi.

- Hừ.

Lộc Minh Dã không có tiếp lời mà chỉ nói:

- Đặt cược của chúng ta còn chưa chấm dứt, nếu như Giang Trần bị ta đánh bại, chiến lợi phẩm vẫn là của ta.

Khuôn mặt Thạch Thanh Lộ trầm xuống:

- Lộc Minh Dã, đó là địa bàn của bổn tiểu thư, ngươi đi vào cũng có thể, bổn tiểu thư không phản đối. Nhưng mà nếu như ngươi muốn đảo khách thành chủ, vậy đừng trách tới lúc đó bổn tiểu thư trở mặt.

Nói xong, một đạo quang mang năm màu quanh thân Thạch Thanh Lộ xuất hiện, thân ảnh như thiểm điện, trực tiếp biến mất tại chỗ, chui vào trong phiến rừng rậm kia.

Sắc mặt Lộc Minh Dã xanh lét một hồi, trắng bệch một hồi.

Không thể không thừa nhận, Độc phi Thạch Thanh Lộ này không chút khách khí nào với hắn. Tuy rằng hắn hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn.

Hắn tự hỏi vũ lực không chênh lệch với Thạch Thanh Lộ, thậm chí hắn còn cảm giác mình còn mạnh hơn một chút. Thế nhưng mà Thạch Thanh Lộ này có một thân thần thông dụng độc, đó là ưu thế khi đối đầu, Lộc Minh Dã hắn cũng không theo kịp đối phương về thứ này.

Đây mới là chỗ khác biệt lớn nhất của hắn và nữ tử này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.