Sát Thần Chí Tôn

Chương 3241: C3241: Độc phi tà mị



Giao giải dược chính thức ra, cùng với tất cả Thí Luyện Châu, đều rơi xuống trong tay Giang Trần.

Giang Trần kiểm tra những vật này một lần, trong tay ước lượng, cười nói:

- Thạch tiểu thư, đắc tội. Vì bảo đảm giải dược này không có vấn đề, còn phải làm phiền ngươi theo ta đi một lần.

Cho tới bây giờ, Thạch Thanh Lộ còn không có nếm qua thiệt thòi lớn như vậy, hết thảy mưu đồ, hết thảy quỷ kế của nàng, ở trước mặt Giang Trần, đều mất đi hiệu lực.

Loại cảm giác bị thất bại này, để cho Thạch Thanh Lộ cảm thấy bất đắc dĩ.

Thạch Thanh Lộ thành tù binh của Giang Trần, hiển nhiên là khiến những người khác của Bách Hoa Thánh Địa kinh hồn táng đảm, nhất là bọn người Tần Hựu, từng hai lần ngã vào trong tay Giang Trần, trong đầu càng bồn chồn.

Cũng may, Giang Trần không có làm khó bọn hắn.

Lộc Minh Dã vốn là muốn giẫm Giang Trần thượng vị, giờ phút này xa xa nhìn thấy, ở đâu còn dám tới gần? Hắn tự nghĩ thực lực mình so với Thạch Thanh Lộ không mạnh hơn bao nhiêu.

Luận sức chiến đấu tổng hợp, còn không bằng Thạch Thanh Lộ.

Chứng kiến Thạch Thanh Lộ chật vật như thế, thành tù nhân của Giang Trần, hắn nào có dũng khí, lại đi khiêu khích Giang Trần?

Giang Trần hội hợp với Ngô Du, lấy giải dược cho Ngô Du phục dụng. Rất nhanh, Ngô Du liền ung dung tỉnh dậy. Chứng kiến Giang Trần, Ngô Du vừa kích động, vừa hổ thẹn.

Bất quá, hắn rất nhanh liền nhìn thấy Độc Phi Thạch Thanh Lộ.

Ngô Du là tù binh của Thạch Thanh Lộ, mà bây giờ Thạch Thanh Lộ thành tù binh của Giang Trần. Cái này để cho Thạch Thanh Lộ có chút xấu hổ, thấy ánh mắt Ngô Du hồ nghi nhìn xem nàng.

Thạch Thanh Lộ hừ nói:


- Nhìn cái gì?

Ngô Du còn có chút không minh bạch:

- Giang Trần sư huynh, đây là có chuyện gì?

Giang Trần cười cười:

- Thạch tiểu thư rất khách khí, muốn cùng ta tới, giải độc cho ngươi.

Lời này rất khách khí, bất quá Ngô Du lại bán tín bán nghi. Độc Phi Thạch Thanh Lộ là người nào? Ngô Du rơi vào trong tay nàng, tự nhiên biết rõ.

Đây tuyệt đối là một yêu nữ chính cống, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, tâm địa như rắn rết. Sao sẽ khách khí như thế, đi theo Giang Trần sư huynh đến giải độc cho hắn?

Nói sau, Ngô Du nhớ rõ, mình vốn không ở địa phương này a?

Sau khi Ngô Du giải độc, cũng không có những bệnh trạng khác, Giang Trần chăm chú dò xét thoáng một phát, bảo đảm Ngô Du không có chuyện gì, lập tức cười cười nói với Thạch Thanh Lộ:

- Thạch tiểu thư, như vậy từ biệt, sau này còn gặp lại.

Giang Trần cũng biết, mười Đại Thánh Địa tầm đó, cũng không phải là đối thủ một mất một còn không chết không ngớt. Dù Bách Hoa Thánh Địa cùng Vĩnh Hằng Thánh Địa quan hệ không hòa thuận, nhưng cũng không có đến tình trạng không chết không ngớt.

Huống chi, tương lai Ngoại Vực cường địch xâm lấn, mười Đại Thánh Địa vẫn còn phải đoàn kết lại, nhất trí đối ngoại. Loại tình huống này, thực không cần phải đắc tội chết loại thiên tài như Thạch Thanh Lộ.

Tuy Giang Trần thắng Thạch Thanh Lộ, nhưng không cần phải đuổi tận giết tuyệt.

Thạch Thanh Lộ thấy Giang Trần dễ nói chuyện như vậy, cũng nao nao, môi son khẽ mở, đang muốn nói cái gì, Giang Trần đã mang theo Ngô Du, phiêu nhiên mà đi.


Ánh mắt của Thạch Thanh Lộ hơi có chút thất thần, một lát sau, bỗng nhiên dậm chân, kêu lên:

- Này…

Giang Trần không quay đầu lại, ung dung cười nói:

- Thạch tiểu thư, nếu ngươi muốn hỏi ta vì sao không sợ mấy chục đạo độc trận kia của ngươi, lần tới có cơ hội sẽ nói cho ngươi biết.

Thạch Thanh Lộ khẽ giật mình, nàng thật sự là muốn biết nguyên nhân này.

Thấy Giang Trần giống như con giun trong bụng nàng, tâm hiếu kỳ đối với Giang Trần, càng là một phát không thể vãng hồi.

Từ khi nàng xuất đạo đến nay, ở trong trẻ tuổi, cho tới bây giờ là không có nếm qua thiệt thòi.

Hôm nay, có thể nói là triệt để phá vỡ nhận thức của nàng, đánh tan tâm tính cao cao tại thượng của nàng. Lại nói tiếp, đây thật ra là một lần ma luyện, một lần tăng lên.

Tuy thất bại, nhưng Thạch Thanh Lộ phát hiện, mình tựa hồ cũng không có tức giận như trong tưởng tượng, cũng không có uể oải như trong tưởng tượng?

- Tên hỗn đản này, thoạt nhìn hung thần ác sát, nhưng làm người làm việc, lại rất có mấu chốt.

Trong nội tâm Thạch Thanh Lộ vô cùng minh bạch, lập tức thở dài.

- Bại bởi đối thủ như vậy, Thạch Thanh Lộ ta cũng không mất mặt. Bất quá, tiểu tử này nhất định có bổn sự đặc thù gì, mới không úy kỵ độc của ta. Nếu không, ai thắng ai thua, còn khó mà nói!

Thạch Thanh Lộ đang suy nghĩ, bỗng nhiên nga mi quét qua, quay đầu lại, bọn người Tần Hựu đang thò đầu ra nhìn, vẻ mặt sợ hãi cùng hoảng sợ.

- Mấy người các ngươi, đều lại đây.


Thạch Thanh Lộ tức giận kêu lên.

Bọn người Tần Hựu, đều thành thành thật thật đi tới.

- Sư tỷ.

Thạch Thanh Lộ lạnh lùng liếc nhìn những người này:

- Giang Trần này, về sau các ngươi không nên đi trêu chọc hắn.

Lúc này bọn người Tần Hựu lại không có không phục, mỗi một cái đều khúm núm. Bọn hắn cũng nhìn ra được, Giang Trần kia, căn bản không phải bọn hắn có thể trêu chọc. Ngay cả Thạch Thanh Lộ sư tỷ cũng chịu thiệt trong tay Giang Trần, mấy người bọn hắn đi trêu chọc Giang Trần, đây không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao?

Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một thanh âm châm chọc:

- Thanh Lộ, ngươi nói như vậy, không thấy là trường người khác chí khí, diệt uy phong của Bách Hoa Thánh Địa chúng ta sao?

Thanh âm này, rõ ràng là của Lộc Minh Dã, lúc này, hắn ăn mặc phong độ nhẹ nhàng, từ chỗ khác phiêu nhiên đi ra.

Thạch Thanh Lộ lạnh nhạt liếc mắt:

- Lộc Minh Dã, vừa rồi Giang Trần từ nơi này đi qua, bây giờ ngươi đuổi theo, còn kịp! Đừng nói cho bổn tiểu thư vừa rồi ngươi không thấy người ta ly khai. Ngươi có gan, tại sao vừa rồi không đi đánh lén thoáng một phát? Ngươi cho rằng bổn tiểu thư mù lòa sao? Vừa rồi ai ở bên ngoài liếc nhìn, ngay cả đầu cũng không dám ló một cái, lập tức núp vào? Ngươi cho rằng Giang Trần không thấy ngươi sao?

Chứng kiến Lộc Minh Dã ở trước mặt nàng trang bức, Thạch Thanh Lộ liền khí không chỗ đánh. Thạch Thanh Lộ nàng không địch lại Giang Trần, Lộc Minh Dã này còn ngồi châm chọc.

Sắc mặt Lộc Minh Dã xanh một hồi, trắng một hồi.

- Hừ, ngươi nói một ngàn, nói một vạn, cuối cùng là ngươi ném mặt Thánh Địa.

Lộc Minh Dã lên tiếng châm chọc.

Bọn hắn đại thần đánh nhau, những người khác tự nhiên không dám nói gì, đều giữ im lặng lui ra khỏi, hiển nhiên không dám tham dự đến tranh đấu giữa Thạch Thanh Lộ cùng Lộc Minh Dã.


Thạch Thanh Lộ không có tức giận, trên mặt hiện ra một nụ cười quỷ dị. Ánh mắt đột nhiên nhìn Lộc Minh Dã.

Lộc Minh Dã cười ngạo nghễ:

- Chẳng lẽ ta nói sai sao?

- Ngươi không có nói sai.

Nụ cười quỷ dị của Thạch Thanh Lộ càng đậm rồi.

- Bất quá, ngươi làm sai rồi.

- Làm sai? Cái gì?

Lộc Minh Dã nhíu mày.

- Ngươi không nên đi vào địa bàn của ta, đã vào, vậy tổn thất của ta, liền để ngươi đền bù a!

Dáng tươi cười của Thạch Thanh Lộ, càng thêm tà mị.

Lộc Minh Dã rùng mình, lúc này mới hiểu rõ ngụ ý của Thạch Thanh Lộ. Đây là muốn ăn cướp Thí Luyện Châu trên người hắn a?

Trong lòng giật mình, Lộc Minh Dã lập tức nhìn quanh, phát hiện mình thật sự đã ở trong địa bàn của Thạch Thanh Lộ.

Không tốt!

Lộc Minh Dã kinh tâm, thân hình nhoáng một cái, muốn rời đi. Chỉ là, chờ hắn kịp phản ứng, bốn phương tám hướng, đã hiện đầy trường lăng màu sắc rực rỡ.

Thất Thải Trường Lăng Trận!

Trận pháp này không đối phó được Giang Trần, nhưng đối phó Lộc Minh Dã hắn, tựa hồ là dư xài a.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.