Sát Thần Chí Tôn

Chương 3273: C3273: Giang trần trở về



Rất nhiều người đã bảo đệ tử dưới trướng, chuẩn bị thành tích của mình, để công tác thống kê.

- Tất cả mọi người chuẩn bị một chút a, lập tức có thể thống kê thành tích rồi.

Bên Bách Hoa Thánh Địa kia, có người kêu gọi.

Lộc Minh Dã cũng cười vui cởi mở:

- Thiên tài không có phúc duyên, cuối cùng không được ông trời phù hộ. Cho nên, thiên tài trẻ tuổi, cuối cùng không thể quá càn rỡ a.

Mọi người nghe xong lời này, đều âm thầm nhíu mày. Trong nội tâm đều không cho là đúng, muốn nói càn rỡ, tựa hồ là Lộc Minh Dã ngươi càn rỡ nhất a?

Giang Trần rất lợi hại, nhưng mà muốn nói hắn càn rỡ, lại nhìn không ra. Ít nhất mọi người không thấy Giang Trần có chỗ nào càn rỡ.

Đương nhiên, lúc này mọi người sẽ không nói nhiều cái gì.

Vô luận như thế nào, bây giờ là Bách Hoa Thánh Địa danh tiếng chính vượng, ai cũng không muốn ở thời điểm này đi ra làm ác nhân, để cho Bách Hoa Thánh Địa ghi hận.

Chiếu thế cục trước mắt đến xem, nếu như mười Đại Thánh Địa kết minh, Bách Hoa Thánh Địa rất có hi vọng trở thành Minh chủ. Một khi trở thành Minh chủ, vậy thì càng không thể đắc tội.

- Tốt rồi, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, chờ hết giờ, liền bắt đầu thống kê thành tích, giác trục quán quân của thiên tài thi đấu.

Thánh Chủ của Bách Hoa Thánh Địa kêu lớn.

Thế nhưng mà, thanh âm của hắn vừa mới rơi xuống, hư không lập tức truyền đến một tiếng đáp lại:


- Quán quân còn chưa tới, các ngươi giác trục quán quân gì chứ?

Giang Trần!

Thanh âm này vừa ra, dù là người không quen biết, cũng đồng loạt nghĩ đến một cái tên… Giang Trần.

Bên Vĩnh Hằng Thánh Địa, cả đám biểu lộ uể oải tuyệt vọng, lập tức như pho tượng bị người thi triển pháp thuật, thoáng cái sống lại, trên mặt xuất hiện sinh khí.

- Ta biết ngay, Giang Trần sư huynh sẽ trở lại!

Cam Ninh hung hăng nắm nắm đấm, tựa như phát tiết, không ngừng vung vẩy, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn bên Bách Hoa Thánh Địa, rõ ràng cho thấy đang thị uy.

- Ha ha, những người khác càn rỡ quá sớm. Giang Trần sư huynh trở lại thật đúng là kịp thời. Cái vẽ mặt này đánh quá kịp thời, quá sảng khoái rồi.

Ngô Du cũng hung hăng thở ra một hơi. Lúc nói lời này, ánh mắt của hắn, là thẳng tắp nhìn Lộc Minh Dã, một chút cũng không kiêng kị.

Giờ phút này, Lộc Minh Dã cũng ngây ra như phỗng, sắc mặt tái nhợt, hai mắt bắn ra hào quang cừu hận, gắt gao nhìn hư không, phảng phất muốn tìm Giang Trần là từ đâu chui ra.

Thân hình của Giang Trần như điện, nói đến là đến. Chỉ một cái hô hấp, đã rơi xuống trước mặt mọi người. Mà hạt cát trong đồng hồ, còn thừa lại một chút, kiên cường kéo lấy thời gian. Phảng phất ngay cả cái đồng hồ cát này, cũng đang chờ Vương giả trở về.

- Giang Trần sư huynh!

- Sư huynh, ngươi rốt cục trở lại rồi. Ngươi không biết, có chút tiểu nhân, hận không thể nguyền rủa ngươi vĩnh viễn ra không được!

- Ha ha, Giang Trần, hảo tiểu tử, vậy mới tốt chứ.

Tử Xa Mân cũng lão hoài thoải mái, tiến lên vỗ vỗ bả vai Giang Trần.

Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt, không có một cái nào ngoại lệ, toàn bộ tụ tập ở trên người Giang Trần. Hiển nhiên, tất cả mọi người hiếu kỳ, Giang Trần này là làm sao sống đi ra? Làm sao có thể ở trong cấm đảo thứ mười, còn sống trở lại? Chẳng lẽ cấm đảo thứ mười kia nguyền rủa, chỉ là một tin đồn sao?

Biểu lộ u ám của Đại Thánh Chủ, ở sau khi nhìn thấy Giang Trần, cũng thở dài một hơi, nhiều ra một tia sinh cơ.

Nàng so với ai khác càng có cảm giác chịu tội, nhất là Thánh Tổ đại nhân ra tối hậu thư, Đại Thánh Chủ cơ hồ hoài nghi mình đã đến tận thế.

Đúng vào lúc này, Giang Trần lại xuất hiện, ngoài ý muốn của tất cả mọi người, hắn xuất hiện!

Bách Hoa lão tổ nhìn thấy Giang Trần, cũng âm thầm mắng một tiếng đáng chết. Giang Trần xuất hiện, tuyệt đối là làm rối loạn các loại bố cục của Bách Hoa Thánh Địa.

Vốn, hắn cảm thấy là trời trợ giúp Bách Hoa Thánh Địa. Hiện tại xem ra, lão thiên gia rốt cuộc là không có đứng bên Bách Hoa Thánh Địa a.

Đại Thánh Chủ cười nói:


- Tốt rồi, thời gian thi đấu, cuối cùng cũng kết thúc. Chư vị chờ đợi cũng không có uổng phí. Sự thật chứng minh, không tới một khắc cuối cùng, ai cũng không thể đơn giản kết luận. Hiện tại, có thể thống kê thành tích a?

Hiện tại còn thống kê thành tích cái gì?

Quán quân không phải đã rõ ràng sao? Ngoại trừ Giang Trần, còn ai vào đây? Khâu thứ hai có mười cấm đảo, hắn đều xông qua hết.

Ngay cả cấm đảo thứ mười không có khả năng đi ra, cũng có thể bình yên vô sự đi ra. Quán quân như vậy, hàm kim còn có thể hoài nghi sao?

Dù Bách Hoa Thánh Địa lại bắt bẻ, cũng tìm không thấy ngôn từ gì rồi.

Bách Hoa Thánh Tổ âm dương quái khí hỏi:

- Giang Trần tiểu hữu, từ xưa có nghe đồn, cấm đảo thứ mười là cấm địa có đi không về, chuyến đi này, ngươi có phát hiện gì không?

- Không có phát hiện gì, nhưng hòn đảo thứ mười kia thập phần cổ quái, bất quá ta dùng chút ít thần thông, triệt để oanh chìm hòn đảo thứ mười rồi. Về sau, Bình Sa Đảo này, chỉ còn chín cấm đảo.

Giang Trần nhếch miệng cười cười, lộ ra biểu lộ rất vô hại.

Nhưng câu trả lời kia, lại làm cho tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Oanh chìm hòn đảo rồi, cái này là bá khí bực nào a? Câu trả lời không đầu không đuôi này, lại hết lần này tới lần khác để cho người muốn hoài nghi cũng hoài nghi không được.

Rõ ràng cảm thấy rất giả dối, thế nhưng mà, lại không cách nào nghi vấn.

Bách Hoa lão tổ cười ha ha nói:

- Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, cấm đảo thứ mười bị ngươi oanh chìm? Nói như vậy, cấm đảo thứ mười kia, chẳng phải là hư danh nói chơi sao?

- Chỉ sợ là nghe nhầm đồn bậy a.

Giang Trần cố ý giả ngu.


- Có lẽ hòn đảo thứ mười kia chỉ là mọi người gò ép bịa đặt ra, căn bản không có nguy hiểm gì. Ta đến đó du ngoạn một chút, lại không có phát hiện bất luận nguy cơ gì. Về sau cảm thấy mình bị lường gạt, nên dưới sự giận dữ, liền đánh chìm nó luôn.

Giang Trần tự nhiên sẽ không tiết lộ sự tình của Huyền Vũ Thần Thú, cho nên tiếp tục giả ngốc. Không thể không nói, chiêu này của hắn còn dùng rất tốt.

Tuy mọi người tràn ngập nghi vấn, lại không thể hỏi cái gì. Nói sau, người ta có nghĩa vụ trả lời những vấn đề này sao?

Vĩnh Hằng Thánh Tổ đi tới, kêu lên:

- Như thế nào? Sự tình thiên tài thi đấu này, tựa hồ không quy các hạ quản a? Ngươi đây là thẩm vấn phạm nhân sao? Giang Trần, ngươi phải nhớ kỹ, bây giờ ngươi là thiên tài, tương lai là nhân vật khiêng đỉnh, không phải người nào cũng có thể ép hỏi ngươi.

Giang Trần cười cười:

- Vâng, là ta thẩn thờ rồi.

Vẻ mặt của Bách Hoa lão tổ tái nhợt, nhưng cuối cùng không nói gì.

Thống kê thành tích, cũng không có lo lắng gì. Quán quân là Giang Trần, hơn nữa còn xa xa vượt lên đầu. Tuy Lộc Minh Dã lấy được thứ hai, thế nhưng mà thứ hai này, cùng đếm ngược đệ nhất không có gì khác nhau. Nhất là lúc trước hắn khoác lác, hôm nay muốn tròn cũng tròn không được.

Hắn làm thứ hai, nhưng so với người ta đếm ngược đệ nhất còn thất bại hơn.

Kể từ đó, thiên tài thi đấu rốt cục kết thúc mỹ mãn. Những thiên tài cấp cao nhất kia, cơ hồ đều lấy được thứ tự tốt.

Nếu như không phải dị số như Giang Trần xuất hiện, lần thiên tài thi đấu này, tranh đoạt sẽ phi thường kịch liệt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.