Sát Thần Chí Tôn

Chương 3357: C3357: Vĩnh tuyệt hậu hoạn



Muốn tiêu diệt đối phương, cũng nên cho ra lý do làm người tin phục.

Trên người Lam Hoàng này có huyết mạch Ma tộc, càng là đối tượng Quang Độ lão nhân trọng điểm bồi dưỡng, chỉ điểm này, đã đầy đủ hắn chết trên mười lần rồi.

Biểu lộ của Lam Hoàng dữ tợn, trừng hai mắt, cừu hận nhìn Giang Trần:

- Được làm vua thua làm giặc, Lam mỗ có cái gì để nói chứ? Giang Trần, ngươi chẳng qua là mệnh tốt, có nội tình cùng tài nguyên của mười Đại Thánh Địa, là thiên chi kiêu tử. Chúng ta những đệ tử thế lực nhị tam lưu này, vừa ra đời liền thấp hơn các ngươi một bậc, khắp nơi đều nịnh bợ các ngươi, xem sắc mặt của các ngươi, mở Cổ Ngọc thịnh hội, còn phải tất cung tất kính mời các ngươi tham gia, còn sợ các ngươi không đến. Nhưng dù vậy, các ngươi chơi đùa xong rồi, thoải mái xong rồi, lại vỗ bờ mông rời đi, có cho chúng ta sắc mặt tốt sao? Dựa vào cái gì? Người của mười Đại Thánh Địa các ngươi có thể hoành hành ngang ngược, có thể tùy tiện vung sắc mặt cho người khác xem?

- Còn có, Yến gia của Vĩnh Hằng Thánh Địa các ngươi, sau Cổ Ngọc thịnh hội, chúng ta hảo hảo tổ chức luận võ chọn rể, lại bị các ngươi phá hư. Yến Thanh Hoàng kia, là nữ nhân của ngươi a? Nàng càn quấy, cướp hoàng thất công chúa của Lam Yên đảo vực chúng ta đi, đến bây giờ hạ lạc không rõ. Có khi dễ người như các ngươi sao?

- Dựa vào cái gì chỗ tốt dưới gầm trời này, đều phải quy mười Đại Thánh Địa các ngươi?

- Dựa vào cái gì đệ tử những nhị tam lưu thế lực chúng ta, phải mượn hơi thở của các ngươi mà sống?

- Ta không phục, ta muốn vượt qua các ngươi, bao trùm các ngươi, đem nhục nhã mà các ngươi cho Lam Yên đảo vực, trả lại cho các ngươi gấp 10 lần! Ta muốn trở nên mạnh mẽ, có người cho ta cơ hội trở nên mạnh mẽ, vì cái gì không tiếp thu?

- Đổi lại các ngươi, võ đạo chi lộ có cơ hội tăng mạnh, các ngươi sẽ do dự sao? Các ngươi luôn miệng nói chúng ta cấu kết Ma tộc. Ta thử hỏi một câu, trời sinh vạn tộc, ai quy định Thần Uyên Đại Lục này, Vạn Uyên đảo này nhất định là địa bàn của Nhân tộc, vì cái gì không thể là địa bàn của Ma tộc? Vật cạnh thiên trạch, cường giả sinh tồn. Ma tộc cường đại, vì sao ta không thể đầu nhập vào Ma tộc, trở thành Ma tộc?


Lam Hoàng khàn giọng kiệt lực, ngữ khí cùng thần thái đều lộ ra rất điên cuồng.

Giang Trần có chút thương cảm liếc nhìn Lam Hoàng. Hắn biết rõ, Lam Hoàng này đã hoàn toàn bị Quang Độ lão nhân tẩy não, bị Quang Độ lão nhân ma hóa, ngay cả tư duy cũng triệt để đảo hướng Ma tộc.

Loại người này, coi như mỗi ngày tụng kinh ở trước mặt hắn, cũng không có khả năng để cho hắn quay đầu lại là bờ.

- Lam Hoàng, ngươi nói một loạt lý do, thoạt nhìn lẽ thẳng khí hùng, nhưng đều là lời lẽ sai trái. Ngươi nói ta mệnh tốt, sinh ra ở Thánh Địa, có tài nguyên cùng nội tình của Thánh Địa. Đây không phải chê cười sao? Người biết ta, ai cũng biết lai lịch của ta, xuất thân của ta, có thể nói so với các ngươi còn thấp. Một người xuất thân, có thể quyết định rất nhiều thứ, nhưng tuyệt đối không thể quyết định độ cao của ngươi.

- Ngươi nói Hoàng Nhi cướp đi công chúa hoàng thất, lại không tự vấn lòng, công chúa kia, thực là huyết mạch hoàng thất của bọn ngươi sao? Công chúa kia, là tỷ muội của Hoàng Nhi, là đồng môn của Giang mỗ ta. Thử hỏi một câu, đồng môn rơi vào tay giặc, bằng hữu rơi vào tay giặc, ta không có nghĩa vụ cứu nàng thoát ly khổ hải sao? Hoàng thất các ngươi lợi dụng tư sắc của nàng treo giá, thật sự coi nàng là công chúa đến sủng ái sao?

- Có một câu, ngươi ngược lại nói đúng, vật cạnh thiên trạch. Bất luận vị diện nào, có thể sống sót, là trải qua vật cạnh thiên trạch bảo tồn xuống. Ma tộc là cường đại, nhưng lại không phải vô địch. Bọn hắn tựa như châu chấu, tàn sát bừa bãi bốn phía, đi đến đâu, ngoại trừ phá hư ra, lại không có thành lập cơ nghiệp cho Ma tộc. Biết tại sao không? Bởi vì đặc điểm lớn nhất của Ma tộc là phá hư, bọn hắn không có năng lực kiến thiết một gia viên, làm phồn vinh một vị diện!

- Lam Hoàng, ngươi sinh thời nhìn không tới, nhưng mà Vạn Uyên đảo cũng tốt, Thần Uyên Đại Lục cũng tốt, tuyệt đối sẽ không để cho Ma tộc xâm chiếm. Nếu như Ma tộc thực hiện được, tương lai của Thần Uyên Đại Lục này, tuyệt đối không phải mỹ hảo, mà sẽ biến thành địa ngục trần gian!

Sắc mặt của Lam Hoàng trắng bệch, nhưng trên mặt như trước tràn ngập khinh thường, không phục.


Hiển nhiên, Giang Trần nói, cũng không có khả năng thuyết phục hắn.

- Giang Trần... Ngươi chờ, lão tổ đã từng nói qua, Ma tộc lập tức sẽ ngóc đầu trở lại. Thần Uyên Đại Lục, cuối cùng là thiên hạ của Ma tộc, mà các ngươi, những sinh linh ti tiện này, chỉ xứng làm nô lệ của Ma tộc! Ha ha ha, ta nhìn không thấy ngày đó, nhưng mà ngày đó nhất định sẽ đến!

- Làm càn!

Một gã Thánh Chủ của Bách Hoa Thánh Địa nhẫn nhịn không được, tiến lên một bước, một chưởng vỗ xuống. Lam Hoàng lập tức hóa thành huyết thủy.

Vĩnh Hằng Thánh Tổ quát:

- Tất cả tông phái, tất cả thế lực đều phải triển khai thanh tra, tất cả đệ tử, đều phải tiếp nhận kiểm tra huyết mạch. Vạn Uyên đảo không dung bất kỳ dư nghiệt Ma tộc nào!

Diệt xong phản đồ, tự nhiên phải tiến hành càn quét cuối cùng. Trong hang ổ, tự nhiên là có không ít chiến lợi phẩm, ví dụ như các loại linh dược, bảo vật, tài nguyên,… thậm chí là những tu sĩ Bán Thần cùng Thiên Vị đầu hàngkia, Giang Trần lại không quan tâm, mà tùy ý mười Đại Thánh Địa chia cắt.

Lúc trước hắn đã nhận được rất nhiều Thần cách, những vật này, hắn xem như lấy đầu to rồi.


Càn quét hoàn tất, tận diệt hang ổ của Quang Độ lão nhân, lúc này đây phong ba rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, cuối cùng tuyên cáo chấm dứt.

Mặc dù mọi người nhận được thu hoạch không nhỏ, nhưng mà, tâm tình của ai cũng không tốt nổi.

Dù sao, tất cả Đại Thánh Địa trải qua một kiếp này, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tổn thất. Có chút Thánh Địa bị trường kỳ chiếm cứ, càng là bừa bộn không chịu nổi.

Có thể nói, hiện tại tất cả Đại Thánh Địa, đều có rất nhiều việc phải làm, bất kể là nhân lực hay vật lực, tổn thất đều cực lớn.

Công tác trùng kiến, tuyệt đối không phải ngày một ngày hai có thể hoàn thành.

Mười Đại Thánh Địa giải tán, phản hồi Thánh Địa của mình.

Mà những thế lực nhị tam lưu kia, cũng trùng hoạch tự do.

Giang Trần được Vĩnh Hằng Thánh Tổ mời, cũng theo đại quân của Vĩnh Hằng Thánh Địa phản hồi.

Vĩnh Hằng Thánh Địa là ở trong mười Đại Thánh Địa, địa phương duy nhất không có bị xâm chiếm.

Một đám người xâm nhập sớm nhất, bởi vì có Già Diệp Thần Tôn hỗ trợ, nên Vĩnh Hằng Thánh Địa không có bị phá. Về sau Giang Trần kịp thời trở về, lại chặn đợt công kích thứ hai của Tả Hữu hộ pháp.


Về sau Quang Độ lão nhân chạy đến, lần thứ ba chiến đấu đồng dạng để cho Quang Độ lão nhân biết khó mà lui.

Chứng kiến Vĩnh Hằng Thánh Địa nguyên vẹn không tổn hao gì, Vĩnh Hằng Thánh Tổ cũng thập phần cảm kích với Giang Trần. Đại Thánh Chủ càng đối với Giang Trần bội phục không thôi.

Nhị Thánh Chủ không có nhãn lực, còn muốn hướng Vĩnh Hằng Thánh Tổ cáo trạng, nói Giang Trần ngang ngược ương ngạnh, đạt được Thần cách, lại không có phân cho bọn hắn.

Không đợi Nhị Thánh Chủ nói hết lời, Vĩnh Hằng Thánh Tổ đã hung hăng phê bình hắn một chầu.

- Hừ, bản tổ hỏi ngươi, đánh lui địch nhân tiến công, tiêu diệt địch nhân Thần đạo, các ngươi có xuất lực không?

Vĩnh Hằng Thánh Tổ lạnh lùng hỏi.

- Không có...

Nhị Thánh Chủ ngập ngừng nói, hắn rất muốn nói có, nhưng loại sự tình này rất dễ điều tra, ở trước mặt nói dối, hắn thật không đến nổi như vậy.

- Đã không có xuất lực, người ta dựa vào cái gì cho ngươi chiến lợi phẩm? Cùng Quang Độ lão nhân quyết chiến, Giang Trần một người chủ đạo chiến cuộc, cơ hồ tất cả Thần cách đều bị hắn bỏ vào trong túi, nhưng mười Đại Thánh Địa không ai dám can đảm nói nhiều một câu. Biết tại sao không?

Vĩnh Hằng Thánh Tổ đạm mạc hỏi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.