Sát Thần Chí Tôn

Chương 3534: C3534: Ma tộc hoảng sợ



Trong lúc nhất thời, bầu không khí ở hiện trường cực kỳ xấu hổ.

Thiên ma nhất mạch bị công khai chế giễu, đây chính là cảnh tượng chưa bao giờ có trong ma tộc.

Thiên Ma tam tổ than nhẹ một tiếng:

- Chư vị, mọi người hiện tại đang nổi nóng, rất nhiều chuyện trong lúc nhất thời ba khắc không thể nào nói rõ được, nếu như mọi người bình tâm suy nghĩ, ít nhất cũng có thể nghĩ ra một chút gì đó a.

- Ngươi nghĩ ra cái gì?

Kim Khiếu lão tổ cười lạnh, mang theo vài phần châm chọc hỏi.

Thiên Ma tam tổ nghiêm mặt nói:

- Rõ ràng có một chút biến hóa, sức chiến đấu của Nhân tộc mạnh lên, so với thời kỳ thượng cổ còn mạnh mẽ hơn. Lần này giao chiến với nhân tộc, rất nhiều thứ của nhân tộc ở thời kỳ thượng cổ căn bản cũng chưa từng xuất hiện qua, mọi người có nghĩ tới việc này hay không?

Lời này quả thực đã nhắc nhở tất cả mọi người.

Có một ít lão tổ ma tộc không có mất đi lý trí gật đầu nói.

- Đúng, lần này quả thực quỷ dị. Tiểu tử Giang Trần kia rất là không đúng. Tuổi còn trẻ, thế nhưng cảm giác so với Lưu ly thần tôn còn không dễ ứng phó hơn.

- Những đầu chân linh kia, thời kỳ thượng cổ cũng không có. Mặc dù có, Chân linh nhất tộc từ khi nào có quan hệ mật thiết với nhân tộc như vậy? Giữa bọn họ không phải luôn đối địch nhau sao?


- Còn những con chuột quái dị kia nữa, quả thực là gặp quỷ rồi. Sao ta lại cảm thấy đấy chính là Phệ kim vương thử nhất tộc a?

Phệ Kim vương thử, bốn chữ này trong Chư thiên đại thế giới chính là tồn tại giống như ác mộng.

Cho dù là ma tộc, đây cũng tồn tại bọn họ không muốn trêu vào.

Nghe thấy bốn chữ này, rất nhiều lão tổ Ma tộc đều hoảng sợ biến sắc. Không thể nghi ngờ, bốn chữ này đã khiến cho bọn họ khiếp sợ.

- Phệ kim vương thử, làm sao có thể? Thần Uyên đại lục này bất quá chỉ là một vị diện thế tục bình thường, làm sao có thể có được Phệ kim vương thử nổi tiếng chư thiên?

- Thần Uyên đại lục này rất là quỷ dị a. Tứ đại thần thú chân linh, một vị diện bình thường có thể có được hay sao?

- Còn có Giang Trần kia nữa, ta cảm thấy thực lực của hắn và rất nhiều bảo vật đã siêu thoát những tông môn thời kỳ thượng cổ kia. Đạt tới một trình độ khác.

Ngươi một lời, ta một câu, trong lúc nhất thời ma tộc nhao nhao lên tiếng.

Sắc mặt Thiên ma lão tổ tái nhợt, hắn cũng đang tự hỏi vấn đề này, trên thực tế, trong đầu hắn cũng một mảnh sương mù, chỉ là một Thần uyên đại lục, đột nhiên lại lợi hại như vậy? Thời kỳ thượng cổ, ma tộc chống lại nhân tộc, trải qua vô số trận chiến thảm thiết, viễn siêu hiện tại.

Ma tộc chết, tổn thương cũng không có lớn như vậy a. Nhất là lão tổ ma tộc căn bản không có khả năng chết, tổn thương nhiều như hiện tại.

Lần này nhóm lão tổ ma tộc giống như trở nên vô cùng yếu ớt, một khi giao chiến, chắc chắn sẽ có lão tổ ma tộc chết, tổn thương.


Giống như thoáng cái nhân tộc tìm được thủ đoạn đối phó với ma tộc, mỗi lần giao chiến chung quy đều có thể giết chết lão tổ thần đạo ma tộc.

Đây rốt cuộc là có nguyên nhân gì bên trong?

Ai cũng không thể nào hiểu nổi.

Thượng cổ có nhiều tu sĩ thần đạo như vậy, cường giả như mây, nhưng muốn giết chết lão tổ ma tộc, lại không có dễ như vậy.

Hiện tại ma tộc vừa mới thoát khỏi phong ấn, tuy rằng thực lực chưa khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, nhưng mà cũng không chênh lệch quá xa. Mà nhân tộc, thực lực theo lý thuyết mà nói, cũng phải suy yếu, xa không bằng thời kỳ thượng cổ.

Thế nhưng mà hết lần này tới lần khác Giang Trần kia xuất hiện lại đánh vỡ sự cân bằng này. Mỗi một lần Giang Trần ra tay, đều có lão tổ ma tộc gặp chuyện không may theo.

Còn có tứ đại chân linh, còn có Phệ kim vương thử nhất tộc hư hư thực thực kia.

Tất cả, tất cả dường như đang phát triển theo phương hướng bất lợi với ma tộc.

Thiên ma tam tổ trầm giọng, thở dài nói:

- Chư hiện tại có lẽ đều có suy nghĩ khác trong lòng, thậm chí các người còn giận dữ, những thứ này đều có thể lý giải. Bởi vì ma tộc chúng ta chưa bao giờ gặp qua thất bại thảm trọng như vậy. Loại cục diện này các ngươi chưa từng đối mặt qua, Thiên ma nhất mạch chúng ta cũng chưa từng đối mặt qua, tất cả đã vượt quá nhận thức của chúng ta.

- Cho nên vấn đề hiện tại chúng ta gặp phải đã không phải là vấn đề chinh phục Thần uyên đại lục, mà là vận mệnh ma tộc, nên đi con đường nào mới là vấn đề.


- Đi con đường nào?

Tất cả mọi người khẽ giật mình.

Thiên ma tam tổ nặng nề gật đầu:

- Ta không biết chư vị tán thành hay không, nhưng mà ở sâu trong lòng ta đã cho rằng, nhân tộc đã không e ngại ma tộc chúng ta. Ở trong lòng bọn họ đã không còn loại sợ hãi giống như thời thượng cổ. Đây không phải là muốn chết bình thường. Một khi nhân tộc không úy kỵ Ma tộc chúng ta. Nhân tộc có thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ưu thế vô cùng rõ ràng. Mà ma tộc chúng ta, thời gian sau này trong Thần Uyên đại lục cũng sẽ không còn sống khá giả được nữa. Mọi người hiện tại có người có lẽ còn đang suy nghĩ xem tấn công như thế nào. Trong mắt ta, vấn đề nghiêm trọng nhất của chúng ta chính là nên sinh tồn thế nào, ta cảm thấy, chúng ta đã rơi vào trong một hoàn cảnh cực kỳ khó khăn.

Ngay cả Thiên ma lão tổ nghe lời nói này cũng nhíu mày lại. Hắn cảm thấy lời nói lão tam quá giật gân a.

Ma tộc dù thế nào cũng không thể phiền não vì vấn đề sinh tồn a.

Nhân tộc đúng là thắng lợi được mấy lần, nhưng mà mấy lần thắng lợi này cũng không phải là thắng lợi đường đường chính chính, cũng không có chính diện đánh bại ma tộc.

Nói trắng ra đều là thắng dùng cách đầu cơ trục lợi.

Huyết Bồ lão tổ cười khặc khặc quái dị:

- Sao nào? Liên tục thất bại, các ngươi muốn khoa trương, đề cao nhân tộc lên hay sao? Để giảm cảm giác tội ác của mình xuống hay sao? Thiên ma nhất mạch các ngươi nhìn qua cũng không quá ngu xuẩn a.

Một đám lửa giận trong lòng Thiên ma lão tổ thiếu chút nữa bạo phát ra, nếu như có thể hắn quả thực muốn bạo phát, đánh một quyền, trực tiếp đánh gục Huyết Bồ lão tổ này.

Hắn cũng có thực lực này, chỉ là hắn biết rõ một khi hắn làm như vậy, THiên ma nhất mạch triệt để sẽ xé rách da mặt với những mạch khác trong ma tộc, từ nay về sau ma tộc sẽ sụp đổ.

Cho nên hiện tại Thiên Ma lão tổ chịu đựng sự giận dữ trong lòng mà không có động thủ.

Thiên ma tam tổ lạnh nhạt nói:


- Huyết Bồ, oán khí của ngươi ta có thể hiểu được. Nhưng mà ngươi cho rằng phát tiết oán khí một lát có thể giải quyết được vấn đề hay sao? Tự hỏi lòng mình xem, nếu như là Huyết Ma nhất mạch các ngươi gặp phải nhân tộc, các ngươi có làm được lưu loát như thời thượng cổ được hay không?

Không thể.

Huyết Bồ lão tổ đã giao thủ với tứ đại chân linh, biết rõ tứ đại chân linh kia đáng sợ. Nếu như lại thêm Giang Trần đánh lén nữa...

Kết quả không phải đã ứng nghiệm rồi sao?

Huyết Bồ lão tổ trầm ngâm không nói, Kim Khiếu lão tổ kia lại lạnh lùng nói:

- Hiện tại các ngươi khua môi múa mép, miệng lưỡi dẻo quẹo, nói một đống lớn lý do như vậy, nhưng sự thực không phải là hiện tại các mạch ma tộc tổn thất thảm trọng hay sao? Mà Thiên ma nhất mạch các ngươi cơ hồ không có bất kỳ tổn thương nào.

Oán khí của Kim Khiếu lão tổ ở chỗ này, vì cái gì tất cả các mạch đều chết, tổn thương thảm trọng, duy chỉ có Thiên ma nhất mạch các ngươi cơ hồ không có tổn thất?

Duy nhất bị giết có một Thiên ma lục tổ, lại là chết dưới tình huống ngoài ý muốn.

Như vậy thoạt nhìn qua, tư tâm của Thiên ma nhất mạch quả thực rõ rành rành.

Lời này khiến cho tất cả các mạch khác trong ma tộc đều sinh ra tâm lý căm hận, nhao nhao đứng ra phụ họa:

- Đúng vậy, vì cái gì các mạch khác trong ma tộc chết, tổn thương thảm trọng. Duy chỉ có Thiên ma nhất mạch là hoàn hảo, không tổn hao gì? Cái này không công bằng a.

- Cho dù phải liều mạng, tiếp theo chúng ta cũng phải nhìn Thiên ma nhất mạch biểu diễn a.

- Thiên ma lão tổ, nếu như Thiên ma nhất mạch có thể phá được Đông Duyên đảo, chúng ta hoàn toàn nguyện ý nghe theo chỉ huy. Còn nếu như muốn chúng ta làm bia đỡ đạn, vậy xin thứ cho chúng ta không phụng bồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.