Sát Thần Chí Tôn

Chương 3597: C3597: Đấu võ mồm



Trừ Thần vương áo trắng này ra còn có hai gã Thần vương khác còn chưa có mở miệng. Hai người này một mặc áo bào màu vàng, lãnh đạm đứng đó, giống như đối với tất cả mọi chuyện hắn đều có thái độ cao ngạo, bàng quan, khinh thường tham dự vào việc này.

Một người còn lại thì vẻ mặt phúc hậu, trên mặt thủy chung treo nụ cười nhàn nhạt, thoạt nhìn vô cùng trung hậu hòa ái, là hình tượng điển hình của người hiền lành.

Lại thêm Xích Thủy Thần vương.

Bảy người này khống chế bảy chiếc chìa khóa.

Mà độc thủ phía sau màn cũng nằm trong bảy người này.

Rốt cuộc là ai?

Giang Trần luôn im lặng quan sát, cách thời gian khám phá đã càng lúc càng gần.

Thanh Mộc Thần vương dường như vẫn chưa thỏa mãn, vẫn nã pháo về phía Kình Thiên Thiên đế như trước:

- Bệ hạ, thế cục Thái Uyên đại thế giới ngươi cũng nhìn thấy rồi đó. Ngay lúc này Thái Uyên đại thế giới cần người nhìn xa trông rộng, cần một Thiên đế có đảm lượng. Hôm nay tất cả mọi người đều tụ tập ở chỗ này, bảy chiếc chìa khóa cũng hiện thân. Thanh Mộc ta đề nghị tập hợp đủ bảy chiếc chìa khóa, tiến về Vạn Thế thần ngục nghênh đón Thái Uyên Thiên đế ra. Mặc kệ năm đó người có sai lầm gì, hơn mười vạn năm trôi qua, sai lầm nhiều hơn nữa cũng đã chuộc đủ. Sợ rằng nếu như chúng ta không nghênh đón Thái Uyên Thiên đế đi ra chấp chưởng Thái Uyên đại thế giới, mọi người cũng có thể dùng tình dùng lý, để người ta giao ra tín vật tạo hóa. Chỉ có giao ra tín vật tạo hóa mới chính thức giao ra vị trí Thiên Đế. Thiên Đế nhưu vậy mới có thể được Thiên đạo tán thành, mới có thể được Thiên đạo phù hộ a.


Thanh Mộc Thần vương đột nhiên ném ra một quả bom rất lớn.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí ở hiện trường giống như đột nhiên bị đóng băng.

Bao nhiêu năm qua không có ai dám can đảm vạch trần chuyện này, nhưng mà không ngờ tới, đại hội Chư Hầu thần vương vừa mới bắt đầu, Thanh Mộc thần vương không ngờ lại có khí thế nói ra như vậy.

Đây quả thực là chuyện khiến cho người ta vô cùng cảm thấy ngoài ý muốn a.

Trong lúc nhất thời hô hấp mọi người trở nên dồn dập, bầu không khí ở hiện trường vô cùng quỷ dị.

Từng con mắt đều nhìn về phía Thanh Mộc Thần vương, nhìn chằm chằm vào Thanh Mộc thần vương, dường như muốn nhìn ra chỗ đặc thù trên người Thanh Mộc Thần vương vậy.

Thanh Mộc Thần vương thì vẻ mặt thản nhiên:

- Phàm là tu sĩ hiểu biết, ai sẽ không ủng hộ đề nghị này của ta chứ? Không có tín vật tạo hóa, số mệnh Thái Uyên đại thế giới này cuối cùng cũng không có cách nào cứu vãn được. Cho nên không quản các ngươi có nguyện ý hay không, nhất định phải mời Thái Uyên Thiên đế đi ra. Chỉ có người mới biết rõ tung tích của tín vật tạo hóa, cũng chỉ có tín vật tạo hóa mới có thể cứu vãn số mệnh Thái Uyên đại thế giới.

Hồi lâu sau, bầu không khí như đóng băng ở hiện trường mới tan rã. Rất nhiều người chau đầu ghé tai nghị luận với nhau.


Mà giờ phút này trong lòng Giang Trần cũng có chút nghi hoặc, đề nghị này của Thanh Mộc Thần vương rốt cuộc là cứu phụ thân Thiên đế, hay là vì tín vật tạo hóa?

Giang Trần không có cách nào xác định được.

Hai loại giả thiết này cũng có thể xảy ra. Nếu như hắn vì tín vật tạo hóa mà làm vậy, như vậy hắn ta hơn phân nửa là độc thủ phía sau màn. Hắn muốn thông qua phương thức giả bộ làm người tốt, lừa gạt được tín vật tạo hóa.

Nếu như hắn vì cứu Thái Uyên Thiên đế mà tới, như vậy hắn chính là trung thần, là người thực sự muốn thay đổi số mệnh Thái Uyên đại thế giới.

Muốn đưa ra phán đoán, quả thực có rất ít chứng cớ. Giang Trần cũng không vội kết luận, hắn quyết định tiếp tục quan sát một chút, nhìn xem thế cục rốt cuộc sẽ đi theo phía nào.

Bắc Minh Thần vương kia cười rộ lên, lạnh lùng nói:

- Thanh Mộc đạo hữu, lời này của ngươi có ý gì? Ngươi chắc hẳn còn hoài niệm Thái Uyên Thiên đế, muốn hắn đi ra chấp chưởng hay sao? Nói cho ngươi biết, THái Uyên đại thế giới tuyệt đối không chấp nhận. Thái Uyên Thiên đế vi phạm ý chí Thiên đạo, thời đại của hắn đã qua rồi.

Đây là người nham hiểm, trong lòng Giang Trần phát lạnh, đã đem Bắc Minh Thần vương xếp hạng vào hàng ngũ kẻ xấu. Có lẽ hắn chỉ là một người theo đuôi Kình Thiên Thiên đế kia, vì muốn giữ gìn Kình Thiên Thiên đế mà phản đối Thái Uyên Thiên đế hạ sơn. Nhưng mà vô luận thế nào, hắn nói như vậy, Giang Trần không thích một chút nào.


Thần Vương mặc áo bào trắng kia gọi là Bạch Hà Thần Vương, người này vẫn như mây trôi nước chảy nói:

- Tín vật tạo hóa quả thực là mấu chốt của Thái Uyên đại thế giới, vứt bỏ tư tâm mà nói, tín vật tạo hóa phải tìm được ra. Không có tín vật tạo hóa, số mệnh chúng ta, số mệnh Thái Uyên đại thế giới sẽ tiêu vong cùng nhau.

Đây cũng không phải là nói chuyện giật gân.

Thần Vương vẻ mặt phúc hậu kia cũng là một trong những người nắm giữ chìa khóa, được gọi là Cửu Đỉnh Thần vương, giờ phút này hắn ta lại cười ha hả nói:

- Thả Thái Uyên Thiên đế ra thì dễ, nhưng mà mọi người có nghĩ tới không, vạn nhất hắn thoát khốn, ai còn có thể khắc chế được hắn? Vạn nhất hắn ghi hận mấy chục vạn năm bị nhốt, trả thù chúng ta, chúng ta cũng khó mà chống đỡ được a.

Cửu Đỉnh Thần vương này nói một phen, nhìn như suy nghĩ cho mọi người, nhưng mà hiển nhiên cũng có ý phản đối thả Thái Uyên Thiên đế ra.

Như vậy tới thời khắc này, người không có tỏ thái độ cũng chỉ còn lại Lăng Hàn Thần vương và Xích Thủy Thần vương gần đây tương đối trầm ổn mà thôi.

Xích Thủy Thần vương lúc này cũng mở miệng nói một câu:

- Ta cũng ủng hộ biện pháp thả Thái Uyên Thiên đế ra. Nói một câu đúng trọng tâm mà nói, cũng vô tình mạo phạm Kình Thiên bệ hạ. Bây giờ nghĩ lại một chút, Thái Uyên đại thế giới chúng ta số mệnh thấp đi, thực sự là bắt đầu từ lúc nhốt Thái Uyên Thiên đế. Chư vị có nghĩ tới không, kỳ thực quyết định lúc trước có lẽ là sai lầm thì sao? Nếu như thực sự là sai lầm, vì sao mọi người không nghĩ biện pháp đền bù một chút đây?

Xích Thủy Thần vương mở miệng, tất cả mọi người kinh ngạc cực kỳ.


Thái độ này so với Thanh Mộc Thần vương còn táo bạo hơn. Thanh Mộc Thần vương tuy rằng đề nghị thả Thái Uyên Thiên đế ra, nhưng trọng điểm của hắn là tín vật tạo hóa.

Nhưng mà đề nghị của Xích Thủy Thần vương lại không có nói tới tín vật tạo hóa, mà là nói có lẽ đã xử Thái Uyên Thiên đế sai, cho nên tính chất cũng nghiêm trọng hơn nhiều.

Trước đó phàm là người ủng hộ Thái Uyên Thiên đế hoặc là chết, hoặc là biến mất, Xích Thủy Thần vương này muốn tự tìm đường chết sao?

Trong lúc nhất thời bầu không khí ở hiện trường còn lạnh hơn lúc trước. Một đạo hàn ý phảng phất từ địa ngục thổi ra, khiến cho mỗi người có mặt ở hiện trường đều cảm thấy bất an.

Ánh mắt Kình Thiên Thiên đế âm trầm quét qua toàn trường, uy nghiêm của Thiên đế thoáng cái ngăn chặn đám người đang xao động, hắn lạnh lùng vỗ bàn:

- Xích Thủy, ngươi nói rất hay, nói cho cùng là ngươi coi rẻ bổn đế. Chỉ bằng lời nói này của ngươi cũng đủ để trị tội ngươi phạm thượng, coi thường Thiên Đế.

Xích Thủy Thần vương trầm giọng nói:

- Ta đã nói thì không sợ bị luận tội. Trước kia đã có rất nhiều người vì ủng hộ công khai Thái Uyên Thiên đế mà về sau biến mất, người thì tử vong. Nhưng mà có một số việc, có một ít chân tướng cũng nên có người nói ra, cũng nên có người dứng ra. Bổn sự của Xích Thủy ta chưa bao giờ được coi là mạnh nhất, tâm huyết cũng chưa bao giờ được coi là vượng nhất, nhưng mà lần này nếu như nhất định phải có người đứng ra vạch trần, vậy thì từ ta bắt đầu đi. Ta mặc kệ độc thủ phía sau màn là ai, lần này ta nguyện ý đánh cược với tính mạng mình. Đánh cược mọi người có còn chút lương tâm, đánh bạc mọi người còn có tâm huyết. Chẳng lẽ các ngươi thực sự hy vọng Thái Uyên đại thế giới cứ sa đọa không có chừng mực như vậy sao? Các ngươi nguyện ý cùng diệt vong với Thái Uyên đại thế giới sao? Ta không muốn, ta muốn tự cứu lấy mình.

Giang Trần bắt đầu kính nể.

Hắn vẫn cảm thấy Xích Thủy Thần vương thiếu một ít tâm huyết, nhưng mà hiện tại xem ra hắn còn chưa nhìn thấu. Xích Thủy Thần vương này có lẽ không có tình tình hào khí vạn trượng, nhưng mà hắn có đảm lượng, có lòng dạ và ý chí của một Thần vương đỉnh cấp.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.