Sát Thần Chí Tôn

Chương 443: C443: Đại chiến địa linh cảnh



Mà Giang Trần ở trên trường kích, phát hiện Linh lực uy áp hoàn toàn không kém Đại Vũ cung, thậm chí còn hơn.

- Trường kích này, ít nhất cũng là Linh khí bốn luyện, thậm chí còn cao.

Trong nội tâm Giang Trần phán đoán.

Trường kích này cùng khí thế của Thiết Đạt Chí hình thành một chỉnh thể, ở quanh thân tạo thành một đạo khí tràng, hư không bốn phía ở dưới khí tràng Linh lực lôi kéo, phát ra tiếng cọ xát chói tai.

Một vòng xoáy khí tràng cường đại, không ngừng hình thành.

Thiết Đạt Chí khẽ múa trường kích, xẹt qua một đường vòng cung, xoáy lên đạo đạo ngân phong.

- Đệ tử chấp pháp nghe lệnh, các ngươi phụ trách đối phó những linh cầm kia, nhớ kỹ, có thể bắt sống thì bắt sống. Chu Dật, ngươi phụ trách bắt Điền Thiệu, còn có nữ nhân kia. Nếu như có ngăn đón, giết không tha.

Thiết Đạt Chí xa xa chỉ trường kích, khí thế cường đại tập trung Giang Trần.

Trường kích kia xoáy lên một đạo khí lưu điện xà, mang tất cả mà tới.

Giang Trần tức giận hừ một tiếng, hai tay chấn động, vô danh đao ra vỏ, như Hoang Cổ Cự Thú giãy giụa lao lung, phát ra một tiếng đao rít thật dài.

Một tiếng rít gào này như nước thủy triều, mãnh liệt mà đi, sóng xung kích vô hình phóng tới Thiết Đạt Chí.

Hai cổ lực lượng vô hình oanh cùng một chỗ, vô danh đao ở trong hư không hơi chậm lại.

Trong chốc lát, toàn bộ thân đao phảng phất như tỉnh lại, từ thân đao phát ra hào quang chói mắt, lộng lẫy.

Trong lúc đó, vô danh đao này, tựa như một Thái Cổ Thần Ma ngủ say tỉnh lại, uy năng lập tức tăng lên không chỉ gấp mười lần.

Dưới hào quang lóng lánh kia, vậy mà làm cho trường kích của Thiết Đạt Chí phát ra thanh âm vù vù trầm thấp.


Loại tình hình này, giống như một con sói đói, gặp một con Hùng Sư cường đại hơn nó gấp 10 lần, cúi đầu, phát ra kêu rên sợ hãi và cầu xin tha thứ.

Một màn này, đừng nói Thiết Đạt Chí, ngay cả Giang Trần cũng không kịp chuẩn bị.

- Làm sao có thể?

Thiết Đạt Chí thấy chiến đao của Giang Trần khí thế đại thịnh, vậy mà áp đảo Hắc Long trường kích đắc ý nhất của hắn.

Phải biết rằng, Hắc Long trường kích của hắn, là Luyện Khí Đại Sư trải qua năm lần rèn luyện, mới luyện chế ra một thanh Linh khí năm luyện.

||||| Truyện đề cử: Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng |||||

Luận chất lượng binh khí, chuôi Hắc Long trường kích này của Thiết Đạt Chí, ở trong thiên tài tuổi trẻ Bảo Thụ Tông, ít nhất đứng vào Top 5.

Đây hết thảy, tự nhiên là bởi vì hắn có một gia gia tốt.

Thiết Long thân là thủ tọa Thái Thượng trưởng lão, ở Bảo Thụ Tông, trừ lão tổ tông môn không nói, chính là tồn tại gần với tông chủ Tạ Thiên Thụ.

Muốn mưu cầu chút phúc lợi cho cháu mình, đó là sự tình quá tự nhiên.

Chu Dật nhìn thấy tình hình bực này, cũng rất giật mình.

- Đạt Chí sư huynh, đao của tiểu tử này, có chút cổ quái.

Thiết Đạt Chí cười lạnh một tiếng:

- Đích thật là một thanh Thần Binh tuyệt thế. Bất quá, thực lực không đủ, có Thần Binh tuyệt thế, kia chính là mang ngọc có tội.

- Giang Trần, có thể chết dưới Hắc Long trường kích của ta, cũng coi như phúc khí kiếp trước ngươi tu luyện.

Ngữ khí của Thiết Đạt Chí đạm mạc, đột nhiên thân hình bạo lên, khí tràng Linh lực ngưng tụ đã lâu kia, theo sát lấy thân hình của hắn mà biến đổi, như lũ bất ngờ bộc phát, tàn sát bừa bãi.

Trong chốc lát, trên không Giang phủ, như nhấc lên cuồng sóng.

- Hắc Long Phệ Thiên, Giang Trần, chết đi.

Thiết Đạt Chí là Địa Linh cảnh, uấn nhưỡng một kích đã lâu, cộng thêm bản thân trường kích gia trì lực lượng, phối hợp Cuồng Bá kích pháp, trong lúc nhất thời, Giang Trần có một cảm giác sóng lớn ngập trời, dãy núi áp đỉnh.

- Trần thiếu, coi chừng.

Điền Thiệu đứng ở trong cửa, nhìn thấy khí thế đáng sợ như vậy, cũng hít một hơi lãnh khí.

Nếu không phải thân hình của hắn, đã bị Chu Dật tập trung gắt gao, chỉ sợ Điền Thiệu sẽ liều lĩnh đi tiếp viện Giang Trần.

Chỉ là, Điền Thiệu cũng biết, mặc dù không có Chu Dật, giờ phút này Điền Thiệu hắn xông lên, nhất định sẽ bị trường kích chi lực cuốn bay.

Trường kích bay múa, Linh lực cường hãn bị nó tịch cuốn, hướng Giang Trần trấn áp tới.


Hai mắt Giang Trần như điện, trong nháy mắt, tâm như mặt nước phẳng lặng, tiến nhập trạng thái giếng nước yên tĩnh.

Nắm lấy vô danh bảo đao, trong mắt Giang Trần bắn ra một đạo hào quang đáng sợ, toàn bộ Linh lực trong khí hải trút xuống vô danh bảo đao.

Lên…

Thương Hải Nghịch Lưu Đao thức thứ tư… Thăng Long.

Người như rồng, đao như hổ.

Một đao rồng cuốn hổ chồm này, xoáy lên đao mang thật dài, như kéo lấy trường nhật lưu tinh, phá toái hư không.

Đinh đương…

Bảo đao cùng trường kích như cừu địch số mệnh, va chạm lại với nhau.

Hỏa tinh bắn ra bốn phía, chấn động lên từng vòng gợn sóng Linh lực, bắn ra bốn phía.

Thân hình Giang Trần ở dưới lực trùng kích, đột nhiên lùi lại bảy tám bước, bị Kim Dực Kiếm Điểu vừa vặn tiếp được, hai chân bắn ra, ở trên người Kim Dực Kiếm Điểu mượn một phần lực.

Thuận tiện hít sâu một hơi, trường đao lại xoáy lên lần nữa, Giang Trần tỏa ra hào khí:

- Cường giả Địa Linh cảnh, không gì hơn cái này, Thiết Đạt Chí, ăn ta một đao.

Vô danh đao như là Thái Cổ Thần Ma thức tỉnh, giờ phút này tràn đầy khắc nghiệt chi khí, phảng phất như Thái Cổ hung thú đói khát, muốn nhắm người mà phệ.

Giang Trần đúng là cảm ứng được sát ý cường đại của bảo đao, cả người phảng phất sáp nhập vào đao ý, cùng bảo đao hòa thành một thể.

Ở một khắc huyền diệu này, thậm chí Giang Trần cảm nhận được khí tức của bảo đao, loại khí tức sống sờ sờ, như có sinh mạng tình cảm vậy.

Giờ khắc này, bọn hắn phảng phất như chung một hô hấp, chung một trái tim đang nhảy nhót.

Sát ý của đao này, đúng là sát ý của Giang Trần.

Sát ý của Giang Trần, cũng là sát ý của đao này.


Trong nháy mắt vi diệu đó, cả hai dung làm một thể, tuy hai mà một.

Nhân đao hợp nhất, cảnh giới Đao Đạo có thể ngộ nhưng không thể cầu, ở thời khắc này, vậy mà thần kỳ bị Giang Trần nắm chặt.

Đao thế như sóng, dị thường hoa lệ.

Tia chớp đao mang, xoát xoát xoát xoát...

Cơ hồ là trong nháy mắt, Giang Trần chém mười tám đao liên tục. Mỗi một đao nối liền vô cùng chặt chẽ, trước chậm sau nhanh, trật tự rõ ràng.

Chém ra mười tám đao, vậy mà dùng tiết tấu hoàn mỹ, dung hợp thành một đao.

- Phách Ba, trảm.

Giang Trần hét lớn một tiếng, một đao hoàn mỹ, chém về phía Thiết Đạt Chí.

Thiết Đạt Chí hoàn toàn không nghĩ tới, một kích súc thế của hắn, lại bị Giang Trần khiêng xuống.

Mình là Địa Linh cảnh, Tiên cảnh ngũ trọng a, cộng thêm Hắc Long trường kích, nói rõ chính là dùng thực lực tuyệt đối nghiền áp Giang Trần.

Hắn cho rằng, ở dưới trường kích áp bách, Giang Trần căn bản không cách nào ngăn cản. Đón đỡ, thế tất gân cốt đều gãy, thậm chí bị Linh khí xâm nhập, bạo thể mà vong.

Nếu không đón đỡ, mặc kệ Giang Trần trốn tránh như thế nào, Hắc Long Phệ Thiên trường kích huyền ảo, sẽ như Hắc Long thôn phệ hết thảy, không xé đối thủ thành mảnh vỡ, quyết không bỏ qua.

Thế nhưng mà, Thiết Đạt Chí tuyệt đối không nghĩ tới, một kích mà hắn vẫn lấy làm tự hào, cho là tất thắng, vậy mà sẽ bị Giang Trần chọi cứng xuống.

Giang Trần ở trong tình báo, tu vi nhiều lắm là Tiên cảnh nhất nhị trọng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.