Bên trong vẫn thạch lưu bát ngát, bên trên một khối hòa tinh vẫn thạch, có ba gã dị tộc hỉnh dạng cực kỳ giống nhân tộc đang đứng. Ba người đều có dáng người gầy yểu, đều tóc quăn màu nâu, bộ dạng gần như giống hệt nhân tộc, chỉ có ở mi tâm có một vết dựng đứng, giống như một con mắt đang nhắm chặt,
Trán bọn họ có thêm một con mắt so với nhân loại. Con mắt đó tuy khép chặt, thế nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác cực kỳ quỷ dị.
Ba người, có một lão giả khuôn mặt tiều tụy, làn da đầy những vết nhăn, mặc một trường áo xám trắng.
Một người trung niên ánh mắt sáng ngời, tay cầm một cây mộc trượng, vẻ mặt cẩn thận. Cuối cùng là một nữ tử mặc cẩm y, mặt đẹp như tranh, thân thể đẹp đẽ.
Ba người là cùng một tộc, mi tâm có thêm một con mắt. Lúc này, con mắt trên mi tâm vị lão giả run rẩy, gân xanh nổi lên trên trán hắn, làm cho sắc mặt hắn lộ ra vẻ dữ tợn.
Người trung niên và nữ tử dị tộc kia đều nhìn hắn đầy khẩn trương, cẩn thận đề phòng.
Đột nhiên cả người lão giả kia run lên, con măt ở mi tâm nhăm chặt, miệng hắn tràn ra vết máu, máu màu nâu bụi chứ không phải màu đỏ hồng.
"Sư huynh!"
"Sư huynh!"
Người trung niên và nữ tử kia cùng dùng ngôn ngữ dị tộc kinh hộ, sắc mặt cực kỳ khó coi, vừa nói chuyện vừa thi triển lực lượng, muốn giúp lão giả khôi phục thân thể.
Sắc mặt lão giả tái nhợt, phất tay ngăn trở bọn họ, khuyên: "Đừng lãng phí lực lượng. Ta bị thương linh hồn, không phải thần thể và thần lực."
Hắn đứng lên, đi về một góc của viên hỏa tinh vẫn thạch, quay đầu nhìn ra đàng sau. Người trung niên và nữ tử kia cũng đi theo, chờ hắn giải thích.
"Hai tên dị tộc đàng sau, cảnh giới không cao, chỉ là Thủy Thần thôi, thế nhưng vẫn thạch dưới chân bọn hắn lại quỷ dị khó lường. Ta phóng thích linh hồn gió lốc, ít nhất một nửa linh hồn bị thôn phệ mà ta không cảm thấy được ảo diệu trong đó. Có lẽ trong vẫn thạch đó có sư môn của hai dị tộc kia, phải cẩn thận đấy."
Hắn vốn đang nhắm mắt khổ tu, đột nhiên con mắt thứ ba truyền đến cảm giác, làm hắn ngưng thần điều tra, lập tức phát hiện ra Thạch Nham và Áo Đại Lệ. Hắn không hề do dự dùng linh hồn dò xét, không ngờ linh hồn gió lốc đi ra lại có một nửa không thể thu hồi lại.
Chỉ một chút như vậy mà linh hồn hắn đã bị thương, người cũng bị dọa sợ.
"Sư huynh, phải làm thế nào đây? vẫn thạch dưới thân bọn hắn đi cực nhanh, chúng ta... có nên tìm cách tránh né không?" Nữ tử dị tộc nghe thấy vậy thì nhíu mày, vội vàng đề nghị. Nàng ta làm người cực kỳ cẩn thận, nguy hiểm không rõ đều chủ động tránh né.
Hư vô vực hải mênh mông bát ngát, bình thường nếu không cố ý đi tìm thì rất khó gặp được sinh linh khác. Thế nhưng sinh linh có thể hoạt động trong hư vô vực hải thường rất khó đối phó. Trong ba người, cảnh giới của nàng ta là thấp nhất, chỉ là Thủy Thần tam trọng thiên, lần này đến đây cũng chỉ là đi theo hai vị sư huynh, không dám quá mức liều
"Rời khỏi hỏa tinh vẫn sẽ cực kỳ phiền toái, phải luôn đối mặt với vẫn thạch bạo liệt, không gian lợi nhận, còn cả lôi điện oanh kích nữa. Tu vi của ngươi vốn không thể chống đỡ được bao lâu, phương pháp này không thể thực hiện." Lão giả lắc đầu nói. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.xyz
Hỏa tinh vẫn thạch dưới chân bọn họ cũng thật kỳ dị. Bên trong hỏa diễm tinh thạch chuyển ra từng đám mây hỏa diễm, vẫn thạch bạo liệt, không gian lợi nhận, cương phong băng nhận xung quanh như không thể đánh được vào bọn họ, đều xẹt qua bên cạnh.
Bọn họ bình an vô sự đi một đường, vốn không lo lắng nguy hiểm trong hư vô vực hải, thể nên mới có thể nhàn nhà tu luyện, có thể cảm nhận được sinh mệnh ba động của Thạch Nham và Áo Đại Lệ.
"Vậy phải làm sao?" vẻ mặt nữ tử đầy bất đắc dĩ.
"vẫn thạch dưới chân bọn hắn có cổ quái, thế nhưng cũng chỉ là do ta đoán, có lẽ cũng không có trưởng bối sư môn bọn hắn trong đó. Nếu là vậy thì chúng ta không cần lo lắng gỉ." Lão giả trầm ngâm một chút rồi quyết định: "Chờ bọn họ đến gần chúng ta sẽ hỏi lai lịch của bọn họ. Trước khi biết chắc chắn thì tận lực tránh phát sinh xung đột. Nếu chỉ có hai người bọn họ thì...!"
Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cả người tỏa ra sát khí đậm đặc, giống như có thể phá hủy cả tâm trí con người.
Tu vi của hắn không thấp, lúc trước bị ngọc đỉnh ba chân hấp thu năng lượng linh hồn làm cho linh hồn của hắn bị trọng thương, có lẽ cần rất nhiều thời gian mới có thể hồi phục.
Sâu trong nội tâm hắn đã cực kỳ căm hận Thạch Nham, Áo Đại Lệ rồi. Nếu không băn khoăn sự thần bí của ngọc đỉnh thì hắn đã sớm liều chết phi qua, đánh cho Thạch Nham, Áo Đại Lệ tan xương nát thịt, giản hận trong lòng.
"Vâng, thưa sư huynh." Nam tử trang niên gật đâu, hai mắt che kín hàn quang.
Phía trên vẫn thạch ngọc đỉnh ba chân.
Thạch Nham híp mắt, thản nhiên nhìn vẫn thạch lưu cuồn cuộn phía trước, nói: "Không bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp đối phương. Đối phương có ba người, từ trường linh hồn đều rất mãnh liệt, cảnh giới e là không kém. Ta cũng không rõ là cảnh giới gì, chỉ khi nào nhìn thấy mới rõ ràng được."
"Đây là lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy sinh linh ở đây!" Áo Đại Lệ nhướng mày, thầm hưng phấn, bộ dạng mong chờ: "Thế nhưng linh hồn tên này bị hao tổn, chắc chắn sẽ không vui vẻ gì với chúng ta. Ngươi có chắc chắn ứng phó được không?"
"Cẩn thận một chút chắc sẽ không sao." Thạch Nham nói.
"Hy vọng có thể biết được một ít tin tức hữu dụng từ bọn họ. Chúng ta ở đây không biết bao lâu rồi, thế giới của chúng ta có lẽ đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất rồi. Ngươi thử nói xem, Hủy đã hủy diệt thế giới của chúng ta chưa? Hoang có thức tỉnh không?" Áo Đại Lệ hỏi khẽ.
Nàng ta không tính được thời gian chuẩn xác, thế nhưng lại có thể đoán được đại khái số ngày đã ở đây, ít nhất mười năm đã trôi qua rồi.
Trong khoảng thời gian này, nàng không thể liên hệ với Minh Hoàng tộc, cũng không thể thông qua lực căn nguyên để tìm ra ba động nào của Than Trạch đại lục.
Nàng rất lo lắng, lo cho tộc nhân của Minh Hoàng tộc, lo cho Tổ tinh, lo cho mẫu thân của nàng.
"Căn nguyên hồn phách của ta bình yên vô sự, điều đó chứng tỏ Thần Ân đại lục vẫn bình yên. Linh hồn của ngươi không có gì khác thường, Tổ tinh của ngươi cũng không sao đâu. Đừng lo quá." Thạch Nham an ủi.
Thân nhân bằng hữu của hắn hầu hết đều ở Thần Ân đại lục, chỉ cần Thần Ân đại lục như cũ thì hắn không lo lắng gì.
Thần tộc chiến đấu với Thị Huyết nhất mạch làm cho các tinh vực tranh đấu kịch liệt cũng không làm cho hắn có cảm giác gì lớn. Lúc trước, khi hắn đưa Hạ Tâm Nghiên trở về hắn đã bảo Hạ Tâm Nghiên gọi những người có quan hệ tốt với hắn trở về Thần Ân tinh.
Sau khi hắn dung hợp thủy nguyên quả, Thần Ân tinh phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Có một tầng năng lượng mênh mông bao phủ ở ngoài, lúc nào cũng bảo vệ Thần Ân tinh.
Hắn tin dù là Hủy, trừ phi vận dụng lực lượng bản thể, nếu không cũng đừng mơ có thể dùng phân thân phá hủy Thần Ân tinh.
Không cần biết thế giới đó có biến hóa gì, chỉ cần Thần Ân tinh bình yên vô sự, thân nhân bằng hữu của hắn an toàn là được.
Áo Đại Lệ được hắn trấn an thì cũng trấn định lại, than khẽ: "Hy vọng là thể."
vẫn thạch dưới chân vẫn tiếp tục gia tốc cực nhanh.
Đột nhiên phía trước hiện ra một khối hỏa tinh vẫn thạch cực kỳ chói mắt. Hỏa tinh vẫn thạch màu sắc sáng chói nằm lẫn trong đám vẫn thạch màu xám, nâu, đen, trông cực kỳ bắt mắt.
Ở bên ngoài vẫn thạch là từng đám mây; hỏa diễm, vẫn thạch tạo hình như một con thuyền, bên trên có ba người dị tộc, đang nhìn bọ họ với hắn ánh mắt rạng rỡ.
"Mi tâm bọn họ lại có một con mắt!" Áo Đại Lệ sợ hãi kêu lên.
Thạch Nham cũng ngạc nhiên, nhìn ba người đó, nói khẽ: "Người lớn tuổi và trung niên đều là Bất Hủ nhị trọng thiên, nữ tử là Thủy Thần tam trọng thiên. Lão giả mạnh nhất, khả năng sắp tiến vào Bất Hủ nhị trọng thiên, chỉ còn thiểu một chút thôi..."
Hắn đã từng tiếp xúc với Tây Trạch, Lăng Tường, Lạc Lâm, từng gặp Huyền Hà, Phì Liệt Đặc, Địch Tạp La, cũng đã thấy sự cường đại của Thần Chủ, Minh Hạo. Dùng lực cảm giác sâu sắc của linh hồn từ trường, hắn có thể nhìn chuẩn xác cảnh giới của đối phương, xuyên thấu qua nhục thân, một biến hóa rất nhỏ của linh hồn từ trường hắn cũng có thể biết được.
Áo Đại Lệ nghe hắn nói, trong lòng phát lạnh, chủ động dựa vào hắn.
Áo Đại Lệ chỉ là Thủy Thần nhất trọng thiên, lúc này nàng mới nhân ra trong hư vô vực hải, cảnh giới đáng thương của nàng chỉ có thể coi là đồ ăn, là kẻ yếu chân chính.
Ba gã dị tộc trên hỏa tinh vân thuyền ngưng thần nhìn về phía Thạch Nham, lổ tai rung lên, giống như đang nhận lời nói và thân phận của hai người bọn họ.
Nửa ngày sau, lão giả cầm đầu bỗng cười ôn hòa, cao giọng nói với Thạch Nham, Áo Đại Lệ: "Chúng ta là tộc nhân của Thiên Mục tộc, vô cùng hân hạnh gặp hai người ở đây. Xin hổi trưởng bối sư môn của hai người có ở trong vẫn thạch hay không? Không biết chúng ta có vinh hạnh được gặp không?"
Áo Đại Lệ ngẩn ngơ: "Ngươi biết ngôn ngữ của chúng ta?"
Lão giả cứời lạnh lùng, giải thích: "Di chuyển trong hư vô vực hải đương nhiên phải chuẩn bị một chút. Chúng ta thông qua một loại linh hồn ký ức, tinh thông mấy trăm loại ngôn ngữ tinh vực khác nhau. Các ngươi không cần cảm thấy kỳ quái. Nếu các ngươi cần, chỉ cần thác ấn một phần linh hồn ký ức là có thể lập tức tinh thông rất nhiều ngôn ngữ tinh vực khác nhau."
Thái độ ôn hòa của hắn như một trưởng bối khiêm tốn hướng dẫn từng bước, không hề có vẻ âm lãnh lúc trước.
Vẻ mặt Thạch Nham bình tĩnh, tâm thần lại vô cùng cẩn thận, thầm nghĩ lão già này giả nhân giả nghĩa, xem ra là người âm hiểm, phải cẩn thận đối phó.
Nếu người này lập tức nhảy ra hỏi tội, hắn có lẽ còn dễ dàng chấp nhận một chút, dù sao người này cũng đã chịu khổ với cự đỉnh ba chân rồi. Không ngờ bây giờ hắn lại làm ra vẻ ôn hòa, coi như chưa có gì xảy ra làm cho Thạch Nham cảm thấy bất an. Hắn biết loại người này khó có thể đối phó.
Hắn cẩn thận lưu ý, thấy cả ba người kia đều nhìn vào vẫn thạch dưới chân hắn và Áo Đại Lệ thì lập tức hiểu ra tại sao thái độ của lão già kia lại cẩn thận như vậy.
Đối phương không biết bọn họ như thế nào!