Sát Thần

Chương 1396: Khô Lâu đảo



Thạch Nham lúc này thật sự đã ở rìa cái chết.

Trong Hư vô vực hải u ám, Thạch Nham hóa thành một đạo tinh quang, ngoằn ngoèo lướt đi, chốc chốc chợt lóe rồi biến mất, xẹt qua rất nhiều điểm mù không gian, làm sự tỏa định của nữ tử đeo mặt nạ tạm thời mất đi hiệu lực, tinh quang đó chốc chốc lại ẩn hình, trở nên không thể tìm ra, như hòa thành một thể với hư vô.

Hắn không dám nghỉ dù chỉ một khắc.

Nữ tử Mị Ảnh tộc như cái bóng của hắn, mỗi khi hắn hơi có thả lỏng, cái bóng đó liền nháy mắt tới gần, một cỗ hàn ý thấu tim từ xa tỏa định thẩm thấu tới.

Mỗi một khắc hắn đều từ trên người nữ tử cảm giác được hận đối với hắn, sát tâm ngày một nặng.

Đuổi giết Thời gian dài, không hề tiêu hoa sự kiên nhẫn của nàng ta, không khiến nàng ta sinh ra một tia tạp niệm bỏ cuộc, chỉ càng thêm kiên định quyết tâm của nàng ta.

" Khanh khách, hảo đệ đệ đừng chạy, tỷ tỷ thành tâm đối đãi ngươi với đối đãi ngươi, sao phải lãng phí tinh lực trốn đông trốn tây như vậy. Hơn nữa, ngươi chú định trốn không thoát đâu, tu vi cảnh giới của ngươi có thể duy trì được thần lực trong bao lâu, lực lượng của ngươi sẽ ngày một khô kiệt."

Nữ tử cười duyên, ngữ khí dịu dàng, nhưng lọt vào trong tai Thạch Nham quả thực so với hàn còn đáng sợ hơn.

Nữ tử Mị Ảnh tộc, hận trong nội tâm như núi lửa tràn ra, càng ngưng kết thì tiếng cười của nàng ta càng kiều mỵ, hy vọng có thể khiến Thạch Nham lơi lỏng một chốc.

Một người tu vi không gian áo nghĩa tinh trạm, nếu một lòng bỏ chạy, quả thực chính là ác mộng của người đuổi giết.

Mà Thạch Nham chẳng những tu vi tinh trạm, lực lượng, áo nghĩa, tính dẻo dai, quyết đoán, tỉnh táo không cái nào không giỏi, trong trận truy đuổi dài lâu, nữ tử đều thầm bội phục, kinh hãi trước lực lượng tinh thuần hùng hậu và sự cứng cỏi của Thạch Nham.

Thạch Nham rõ ràng chỉ vừa đột phá cảnh giới Bất Hủ, dùng loại trình độ ngưng kết tu vi và thần lực này, trong tiêu hao dài lâu đã sớm nên khô kiệt tiêu vong rồi.

Nhưng cho tới bây giờ, Thạch Nham vẫn sinh long hoạt hổ, thần thể không hề có xu thế lực lượng sẽ khô kiệt.

Điều này khiến cho nữ tử kinh hãi không thôi.

Nàng ta không biết, trên Long Tích đại lục, bởi vì sự giết chóc tàn nhẫn của nàng ta, dẫn tới các tộc nhân dị tộc tử vong, tinh khí tử vong này đều bị Thạch Nham hấp thu vào huyệt khiếu, dọc theo đường đi Thạch Nham sở dĩ có thể chống đỡ đến bây giờ, chính là nhờ được lực lượng sau khi tinh lọc tinh khí tử vong này bổ sung, khiến lượng lượng của hắn mênh mông.

Chỉ là tới hôm nay, lực lượng sau khi huyệt khiếu tinh lọc ra cũng dần dần hao hết rồi.

Một đường không tu luyện. Không tụ tập lực lượng. Hắn thủy chung đều đang tiêu hao, lực lượng nhiều đến mấy cũng có ngày hết.

Hắn và nữ tử dần dần so đấu tính dẻo dài. vào thời khắc So đấu kiên nhẫn, hắn phát hiện huyệt khiếu không còn lực lượng nữa, hắn quyết đoán nuốt vào hai viên Ngưng thần đan đưa tặng, đan dược khi hòa tan vào nhục thân, một cỗ lực lượng mới lại tràn ngập.

Hắn lại một lần trở nên sinh long hoạt hổ.

Hơn nữa, hắn còn cố ý thoáng hiển lộ tung tích. Lập tức xé rách không gian phía trước, đột nhiên thuấn di biến mất.

Sắc mặt nữ tử phát lạnh, ngay khi nàng ta phát hiện lực lượng của Thạch Nham lại có dấu hiệu khô kiệt. Thạch Nham lại một lần nữa thần lực dư thừa, điều này đã đả kích lòng tin của nàng ta.

Trên Long Tích đại lục, nàng ta bị Thạch Nham thừa cơ đánh lén,, tuyết liên hoa đánh bị thương, bản thân cũng hao tổn lực lượng cực lớn. Trải qua đuổi giết lâu la, đến bây giờ, thần lực Của nàng ta cũng hao tổn cực lớn.

Nếu không phải nàng ta ở cảnh giới Bất Hủ tam trọng thiên, lực lượng hùng hậu, e là đã sớm ăn không tiêu rồi.

Nàng ta không cam lòng!

Thân là cường giả cảnh giới Bất Hủ đỉnh phong, dùng hết sức đuổi giết một võ giả mới vào Bất Hủ, nếu không thể đắc thủ, quả thực chính là sỉ nhục cả đời.

Bởi vậy, liều mạng người sẽ bị thương nặng hơn, nàng ta vẫn cắn răng kiên trì, kiên trì phải bắt được Thạch Nham rồi tra tấn tới chết.

Trong lòng Thạch Nham lần đầu tiên bối rối. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hai viên Ngưng thần đan là chỗ dựa cuối cùng của hắn, nhưng lực lượng của hai viên Ngưng thần đan này hao hết, hắn cũng chỉ có thể thông qua thần lực cổ thụ để duy trì tiếp tục bỏ chạy.

Dọc theo đường đi, mỗi lần tiến hành không gian thuấn di, đều cần hao phí lực lượng cực lớn, nếu không có tinh lọc chi lực trong huyệt khiếu chống đỡ, hắn đã sớm lực lượng khô kiệt mà chết rồi, hiện tại, hắn phát hiện nữ tử đeo mặt nạ vẫn đuổi theo không tha, vẫn chỉ có thể không ngừng thuấn di, nếu không sẽ bị đuổi kịp.

Cảm thụ được thần lực trong cơ thể trôi đi, hắn biết đúng như lời nói của nữ tử đeo mặt nạ, hắn e là cuối cùng vẫn rất khó tránh được một kiếp.

Nữ tử đeo mặt nạ lúc đầu thấy hắn hiểu rõ ám năng lượng, đã chuẩn bị dẫn hắn vào Mị Ảnh tộc, chuẩn bị đối đãi với hắn như nam tân. Nhưng mà, về sau nữ tử đeo mặt nạ phát hiện hắn không ngờ dung hợp phân hồn của thái sơ sinh linh, khi đó liền thay đổi chủ ý.

Nữ tử đeo mặt nạ ở cảnh giới Bất Hủ đỉnh phong, như Long Tích chỉ kém mỗi bước lĩnh ngộ chân lý của ám năng lượng là có thể đột phá Vực Tổ.

Chỉ cần luyện hóa hắn, kích phát ký ức của phân hồn thái sơ sinh linh Hoang, nữ tử đeo mặt nạ có thể thừa cơ đột phá Vực Tổ. Cái này so vứi coi hắn là thượng khách của Mị Ảnh tộc thì hiển nhiên có tính dụ hoặc hơn, cho nên hắn hiện tại chỉ có thể trốn tránh, bằng không kết cục chính là bị luyện chết.

trong Hư vô vực hải, vẫn thạch, toái tinh, sơn xuyên, hòn đảo như bụi bậm, trải rộng ở các.

Ở đây có thể nhìn thấy toái phiến của đại lục, hòn đảo cực lớn đang bồng bềnh, bỗng nhiên thoáng hiện chỗ tối tăm ở phía trước, có chút làm cho người ta sợ hãi, một khắc hòn đảo hiện lên, như có một loại lực lượng thoáng hiện, khiến hòn đảo đó có thể lại ẩn nấp.

Thạch Nham nhạy bén nắm giữ được sự dị thường, hắn hơi trầm ngâm rồi bỗng nhiên toàn lực lao về phía hòn đảo đó.

"Ầm."

Xuyên phá tầng tầng sương mù, hắn đột nhiên thoáng hiện trên hòn đảo, chốc lát trọng lực mấy trăm lần hiện ra, hắn như một đạo lưu tinh vẫn thạch, ầm ầm hạ xuống hòn đảo.

Phá vỡ một huyệt động của hòn đảo.

Từ trong huyệt động đi ra, hắn vận chuyển lực lượng, một lần nữa di động mấy chục thước, nhìn đại địa thương mang này, nhìn sơn xuyên khe rãnh, vẻ mặt kinh hãi.

Hòn đảo này cực lớn, so với Bất Tử đảo còn hơn khoảng mười lần, liếc một cái, toàn bộ hòn đảo đều phủ kín xương cốt, xương cốt có hình người, có hình mãnh thú, có đủ loại tộc nhân dị tộc, đại đa số xương cốt đều không toàn vẹn, trải rộng mỗi một khu vực của hòn đảo, lờ mờ giống như mấy khung xương còn hình thành trận hình đặc thù nào đó.

Khi hắn quan sát bốn phía, nữ tử đeo mặt nạ cũng đột nhiên đi tới phía trên hòn đảo.

Hòn đảo trong mắt Nàng ta lại có chỗ bất đồng, nàng ta ngưng thần nhìn, phát hiện toàn bộ hòn đảo như một đầu khô lâu cực lớn nổi trên hư không, còn có hai con ngươi trống rỗng, có miệng rộng, đó là ba cự động thâm thúy.

Hòn đảo như đầu khô lâu lúc lắc, phóng thích ra từng trận ba động quỷ dị, đầu khô lâu đó như đang điều chỉnh gì đó.

" Khô Lâu đảo của Bạch Cốt tộc..."

Ánh mắt Nữ tử đeo mặt nạ hiện lên vẻ kinh dị, nàng ta do dự, biết Khô Lâu đảo này thuộc về lãnh địa của tộc nhân Bạch Cốt tộc, mạo muội xâm nhập khả năng sẽ tạo ra tranh chấp, cũng có khả năng đắc tội với tộc nhân của Bạch Cốt tộc.

Chỉ là nàng ta không cam lòng, một đường đuổi tới giờ, nàng ta không thể bỏ cuộc như vậy.

Do dự một lát, nàng ta bỗng nhiên nghiêm mặt hô: "Mị Cơ của Mị Ảnh tộc có việc muốn lên đảo, không biết trên đảo là vị bằng hữu nào của Bạch Cốt tộc?" Nàng ta lần đầu thổ lộ tính danh.

Khô Lâu đảo vẫn lúc sáng lúc tối, vị trí của con ngươi trống rỗng lấp lánh ánh sáng màu quỷ dị.

Nhưng không ai đáp lại.

" Vậy mạo phạm." Mị Cơ nghĩ nghĩ rồi lại duyên dáng gọi to, lập tức cũng lao về phía cự đảo khô lâu.

Lướt qua tầng sương mù, dáng người động lòng người của nàng ta cũng hàng lâm trên đảo, dưới trọng lực gấp mấy trăm lần, nàng ta vẫn bồng bềnhtrên hư không, như tiên nữ chậm rãi hàng lâm, tìm kiếm chung quanh.

Nàng ta không nhìn thấy tung tích của Thạch Nham.

Hừ lạnh một tiếng, nàng ta dùng linh hồn điều tra, thần thức như một tấm lưới kín, từ trên trời bao phủ xuống, nắm giữ mỗi một chỗ nhỏ nhất.

Đầu lâu của Khô lâu là mặt ngoài của hòn đảo này, vô số đống bạch cốt phân tán, chia làm từng mảng khu vực.

Lúc này, khi Mị Cơ phóng thích linh hồn ý thức để tìm kiếm, bởi vì hồn lực rung chuyển, như kích hoạt bí thuật từ trường nào đó, chỉ thấy ba chỗ bạch cốt tụ tập, xương cốt lờ mờ tản mát ra ánh sáng dày đặc, một cỗ khí tức âm trầm quỷ dị từ trên xương cốt truyền đến.

Từ bên ngoài nhìn vào sẽ phát hiện đầu chỗ con ngươi trống rỗng của khô lâu đầu đột nhiên lấp lánh hào quang yêu dị, hào quang chợt lóe rồi biến mất.

" Ta tới tìm người chứ không quấy rầy ngươi tu luyện, xin đừng phiền lòng."

Mị Cơ đối với tộc nhân của bạch cốt tộc tựa hồ cực kỳ cố kỵ, khi linh hồn điều tra, vẫn lên tiếng hô to, tỏ ý mình không có ác ý, chỉ là bất đắc dĩ mới vào.

"Vù."

Thân thể mạn diệu của Mị Cơ đột nhiên khẽ động, bay tới chỗ bạch cốt chất chồng

"Bốp bốp bốp."

Bạch cốt vỡ nát, thân thể đang ẩn nấp của Thạch Nham đột nhiên hiện ra, lập tức vận chuyển áo nghĩa, thuấn di ra ngoài.

"Ầm."

Một cỗ năng lượng quỷ dị ầm ầm từ sương mù trên từ đỉnh đầu tỏa ra, không gian như bị tầng tầng vân đoàn trói buộc, không gian áo nghĩa của hắn trở ngại nặng nề, không thể xây dựng cầu để thuấn di.

Hắn dừng lại tại chỗ, trơ mắt nhìn Mị Cơ đang cười lạnh, vẻ thô bạo điên cuồng trong mắt hiện ra.

" Vậy liều chết đánh một trận."

Gầm khẽ một tiếng, thần lực của hắn không còn đình trệ, ngược lại toàn lực phun trào, hơn nữa trong khoảnh khắc kích phát lực của máu tươi. Lưng nứt ra cánh, một thân giáp trụ gai che kín toàn thân, kích phát tất cả tiềm lực.

Hắn quyết tâm, trận chiến này hắn sẽ không bảo lưu gì cả. Tử vong, thôn phệ áo nghĩa đều sẽ thúc dục toàn lực, để giữ mạng, hắn bất chấp tất cả mọi giá.

Một cỗ hung sát chi khí đột nhiên từ trong thần thể hắn trào ra, lập tức vận chuyển sinh tử áo nghĩa, nhanh chóng hình thành tử vong chi linh hồn táng trường.

Thần kỳ, trong ddoogns hài cốt đột nhiên phiêu dật ra hàng tỉ điểm sáng, những điểm sángnày như đom đóm, toàn bộ hội tụ về phía hắn.

Mị Cơ đang lướt tới, ánh mắt bối rối, không nhịn được nhíu mày: "Ta đã nói rằng không phải muốn quấy rầy, người này ta bắt được rồi sẽ đi, không ở lại thêm một giây."

Nàng ta nghĩ tộc nhân của Bạch Cốt tộc trên Khô Lâu đảo bỗng nhiên xuất thủ, điểm sáng năng lượng từ trong bạch cốt bay ra, nàng ta không cho rằng là có liên quan tới Thạch Nham.

Khô Lâu đảo không có bất kỳ thanh âm nào đáp lại.

Mị Cơ hừ một tiếng, cũng không nói gì, ngọc thủ như một con độc xà đột nhiên chộp tới đầu Thạch Nham.

Khí tức Sâm hàn như sông băng ập tới, thấu vào tứ chi bách hải của Thạch Nham, thần thể hắn liền đóng băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.