Sát Thần

Chương 17: Thập bội trọng lực



Trong sơn cốc nhỏ yên lặng, tiếng kim thiết giao kích không dứt bên tai, La Hào cùng ba người Triệu Hâm, bao quanh Mục Ngữ Điệp ở giữa, đang chống đỡ sứ giả "Ám Minh" điên cuồng oanh kích tới.

Tên áo xám cao gầy trên vai thêu đồ án ngân nguyệt, đôi mắt băng hàn âm trầm dưới mặt nạ trắng xám, chỉ huy tám tên thủ hạ cầm trong tay vũ khí sắc bén, vây chặt đám người La Hào.

"Mục tiểu thư, ta khuyên cô tốt nhất theo chúng ta trở về gặp Minh chủ, nếu không chúng ta không thể về bẩm báo." Tên thủ lĩnh áo xám bộ dáng cao gầy, vừa chỉ huy thủ hạ động thủ, vừa lạnh lùng khuyên bảo.

Mục Ngữ Điệp khuôn mặt đầy vẻ chán ghét, lắc đầu kiên quyết nói: "Cho dù ta chết chỗ này, cũng sẽ không theo các ngươi trở về!"

"Mục tiểu thư không phối hợp, ta cũng không có biện pháp, chỉ có thể bắt cô để báo cáo kết quả." Thủ lĩnh kia dừng một chút, đột nhiên quát lạnh nói: "La Hào! Chắc là ngươi biết thực lực của 'Ám Minh' chúng ta! Ngươi chống lại chúng ta, đó là tự tìm đường chết!"

"Ha ha!" La Hào thoải mái thản nhiên cười to, thanh như chuông lớn: "Một mình ta độc lai độc vãng quen rồi, 'Ám Minh' các ngươi muốn giết ta, sợ cũng phải trả giá thật lớn. Ngươi thân là Minh Nguyệt sứ của 'Ám Minh', tu vi Bách Kiếp nhị trùng thiên, cũng đã đủ phân lượng chôn cùng ta!"

"Ngươi còn không xứng để ta chôn theo." Tên Minh Nguyệt sứ này lắc đầu, thân hình như bóng quỷ lắc lư một cái.

Ngay sau đó, hắn trực tiếp xuất hiện ở trước người La Hào ba mét, vươn một cánh tay trái, năm ngón tay như móc sắt, từng luồng lục quang âm hàn từ trong năm ngón tay hắn bốc ra, lục quang như dải lụa, bỗng nhiên quấn tới La Hào.

"Minh Thần Lục Trảo!" La Hào sắc mặt khẽ biến, trầm giọng quát: "Triệu Hâm, ba người các ngươi bảo vệ tốt Tiểu Điệp!"

"Oành oành oành!"

Tần suất trái tim La Hào đập lên mạnh và nhanh hơn mấy lần! Lấy hắn làm trung tâm, trọng lực nháy mắt tăng lên gấp mười lần!

Tất cả Minh Tinh sứ của "Ám minh" bên cạnh La Hào, bị trọng lực ảnh hưởng, trên người đều như cõng một tòa núi sắt, đầu gối bỗng chốc uốn cong, thiếu chút nữa trực tiếp quỳ xuống.

Liền ngay cả tên Minh Nguyệt sứ kia cũng bị ảnh hưởng, thân thể cũng đột nhiên rung một lát, chợt hừ lạnh nói: "La Hào, không nghĩ tới 'Trọng Lực Võ Hồn' của ngươi đã tiến thêm một bước, lại có thể đạt tới thập bội trọng lực, khó trách không sợ hãi."

"Ha ha, không có chút bản sự, sao dám kéo ngươi chôn cùng chứ?" La Hào cười lớn một tiếng, trên mặt vẫn như trước lộ vẻ tươi cười không thèm để ý, nhưng khoát kiếm nâng trên vai lại bắn ra lam quang, một khí thế như núi lỡ, đột nhiên từ trên người hắn dũng mãnh trào ra.

La Hào cười ha ha, vung khoát kiếm trong tay, xông lên trước che ở trước người Mục Ngữ Điệp, trực tiếp cản tên Minh Nguyệt sứ kia lại.

Minh Nguyệt sứ thi triển ra "Minh Thần Lục Trảo", từng luồng lục mang âm u giống như bị thập bội trọng lực ảnh hưởng, Minh Nguyệt sứ khống chế có hơi chút đình trệ, đành phải cong năm ngón tay nghênh đón chính diện, cùng ba tên Minh Tinh sứ bao vây La Hào lại.

"Triệu Hâm, mang theo Tiểu Điệp đi trước!" La Hào quát lớn một tiếng, khí thế hùng mạnh, lam quang trên khoát kiếm trong tay dày đặc, vung lên như từng đường lưu tinh xẹt qua chân trời, cản vài tên Minh Tinh sứ lại một chỗ.

Thạch Nham ở một gốc cổ thụ phía sau đám sứ giả "Ám Minh" năm mươi mét, đột nhiên dừng lại, ở phía sau cổ thụ, vẻ mặt hắn bình tĩnh dán mắt nhìn phía trước, trong đôi mắt tối đen lóe sáng.

Bất cứ một tên Minh Tinh sứ nào của "Ám Minh", đều có tu vi cảnh giới Tiên Thiên, cái tên Minh Nguyệt sứ trên vai thêu đồ án ngân nguyệt, lại càng có tu vi Bách Kiếp cảnh giới nhị trùng thiên, thực lực thế lực này quá mạnh mẽ, tùy tiện xuất thủ có lẽ còn chưa đi đến bên cạnh đám người Mục Ngữ Điệp, hắn đã bị người "Ám minh" xử lý dễ dàng.

Cau mày, ý niệm liên tục nhanh chóng xẹt qua, Thạch Nham đang tìm biện pháp thích hợp.

Năm giây sau, con mắt hắn sáng lên, tay chân nhẹ nhàng lấy cái túi từ trên người xuống, từ trong túi vải mềm nắm chặt bao "Thực Cốt Phấn" vào lòng bàn tay, như con mèo không một tiếng động leo lên cổ thụ.

Trên nhánh cây nhỏ dài, nhẹ nhàng nhúc nhích thân mình, Thạch Nham từng chút hướng tới gần nơi giao chiến.

"Thực Cốt Phấn" là độc dược mà tên Luyện Dược Sư Tạp Lỗ gian ác luyện chế ra, nó có thể làm gân cốt người ta tê mỏi, lực lượng cơ thể giảm mạnh, dược hiệu có thể liên tục hơn ba giờ, đủ để thay đổi một cuộc chiến.

"Triệu Hâm! Các ngươi đi đi!" La Hào điên cuồng hét lên, lam quang khoái kiếm trong tay dày đặc hơn, lấy lực lượng một người mà tiếp cận ngăn cản mười tên sứ giả "Ám Minh" lại.

"Mục tiểu thư!" Triệu Hâm vẻ mặt cũng cấp bách, dậm chân nói: "Đi mau a!"

Mục Ngữ Điệp vẻ mặt điềm tĩnh, ánh mắt lại cực kỳ kiên nghị, thản nhiên nói: "Ta không đi, các ngươi lưu lại chiến một trận, nói không chừng còn có thể thắng được, nếu tất cả ba người các ngươi đều rời khỏi, La Thúc cản lại lâu tất nhiên chạy không thoát. Không có La Thúc, chúng ta khó mà chống lại 'Ám Minh', kết cục cuối cùng vẫn là như nhau."

"Được! Chúng ta sẽ liều chiến đến cùng!" Triệu Hâm cũng là người thông minh, nghe nàng vừa nói như vậy, rốt cuộc hạ quyết tâm, quát: "Địch Nhã Lan! Hồ Long! Chúng ta lên!"

Ba người che chắn Mục Ngữ Điệp ở chính giữa, lợi khí trên người đột nhiên phá không bay ra, mạnh mẽ vọt tới đám sứ giả "Ám Minh" đang vây công La Hào.

"Bốn người qua kia, dụng tâm chiếu cố ba tên tiểu bối kia." Minh Nguyệt sứ nhíu mày, lạnh giọng phân phó: "Không được tổn thương Mục tiểu thư, Minh chủ có lệnh, Mục tiểu thư phải 'Mời' sống trở về, không được có một chút tổn thương."

"Rõ!" Bốn gã Minh Tinh sứ trầm quát một tiếng, đột nhiên phóng đi tới chỗ ba người Triệu Hâm.

Nhưng vào lúc này!

Một tiếng kỳ dị rất nhỏ, đột nhiên từ đỉnh đầu mọi người vang lên, Minh Nguyệt sứ trong lòng có cảnh giác, đột nhiên ngẩng lên trời, kinh hô một tiếng: "Không tốt! Tránh mau!"

Đã muộn!

Phấn bụi màu xám, như mưa phùn từ trên trời giáng xuống, bao phủ toàn bộ khu vực này, bất luận là người "Ám Minh", hay là La Hào, đám Triệu Hâm, toàn bộ đều bị phấn bụi màu xám bao trùm, không một người có thể tránh khỏi.

Tên Minh Nguyệt sứ phản ứng đúng lúc, trước tiên ngừng hô hấp, vội vàng thoát ra, nhưng trên người vẫn dính vào không ít phấn bụi màu xám. Phấn bụi có lực thẩm thấu rất kỳ dị, lại có thể từ da thịt chịu vào cơ thể, Minh Nguyệt sứ tay chân tê mỏi, cảm thấy nặng nề, vội vàng thúc dục Tinh Nguyên chống đỡ.

Đám Minh Tinh sứ "Ám minh", không có cảnh giác như hắn, rất nhiều người đều hút vào "Thực Cốt Phấn", hút dược độc vào tim phổi, thân thể bọn nhanh chóng bị ảnh hưởng, chỉ vài giây ngắn ngủn, những người này liền cảm thấy toàn thân tê mỏi, xương cốt tay chân dần dần mềm nhũn, thân thể không thể dùng sức được.

La Hào sắc mặt đột nhiên biến, hắn cũng là người bị hại, chỉ cảm thấy cả người vô lực, vừa thúc dục Tinh Nguyên nhanh chóng tại lưu động trong cơ thể, để chống đỡ dược độc "Thực Cốt Phấn", ánh mắt hàn quang rực rỡ, bất thiện nhìn lên đỉnh đầu.

Một thân ảnh gầy yếu, đột nhiên từ cành cây mọc dài trên cổ thụ đỉnh đầu mọi người xuất hiện, người nọ thần sắc lãnh đạm, từ trên thân cây phi xuống rất nhanh, dừng lại bên cạnh Mục Ngữ Điệp vẻ mặt kinh ngạc, thuận tay đưa ra một gói thuốc, lạnh nhạt nói: "Hít một hơi mùi thơn trong gói thuốc, dược độc 'Thực Cốt Phấn' sẽ được giải lập tức."

"Sao lại là ngươi?" Trên khuôn mặt xinh đẹp như trăng sáng của Mục Ngữ Điệp, tràn vẻ kinh dị ngạc nhiên, dù thế nào nàng cũng không có đoán được người từ trên trời giáng xuống lại sẽ là Thạch Nham. Nguồn truyện: Truyện FULL

Cẩn thận nhìn hắn thật kỹ, Mục Ngữ Điệp trong lòng càng thêm kinh ngạc, lúc này gặp lại, Thạch Nham đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, chỉ mới vài ngày à?

"Tiểu thư cứu ta hai lần, một lần vô tâm, một lần cố ý, tại hạ khắc ghi trong lòng." Thạch Nham nhếch miệng cười cười, thấy nàng nhận lấy gói thuốc, bổ sung nói: "Dược hiệu 'Thực Cốt Phấn' kia chỉ có thể duy trì ba giờ, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, tiểu thư chắc là biết an bài thế nào." Từng tia lạnh băng hàn thấu xương, ở trong con mắt tối đen chợt lóe lên rồi biến mất.

"Ta đã hiểu." Mục Ngữ Điệp hiểu ý, cái mũi thẳng xinh nhíu lại, dùng sức hít một hơi mùi thơm trong gói thuốc, lập tức đưa gói đến Triệu Hâm bên cạnh, "Mau lên!"

Minh Nguyệt sứ thúc dục Tinh Nguyên, đang chống đỡ dược độc của "Thực Cốt Phấn", thấy tình hình không ổn lập tức mặt lạnh lùng quát: "Đi lên! Cướp đoạt gói thuốc! Nếu để bọn La Hào giải trừ dược độc trên người, không ai trong các ngươi có thể sống!"

Sau khi hắn quát một tiếng lạnh lùng, mạnh mẽ thúc dục Tinh Nguyên trong cơ thể, lại vọt tới chỗ La Hào.

Minh Tinh sứ cũng hiểu rõ tình hình, đều bất chấp dược độc trên người, vội vàng vây đoàn người Triệu Hâm lại, động tác hơi trì trệ tiến hành công kích.

Triệu Hâm còn chưa kịp tiếp nhận gói thuốc từ trong tay Mục Ngữ Điệp, công kích sắc bén đầy trời đã tới.

Hắn biến sắc, không thể không bỏ qua gói thuốc của Mục Ngữ Điệp, tập trung tất cả tinh thần, ứng phó đám Minh Tinh sứ không muốn sống tập kích đến.

Hồ Long cùng Địch Nhã Lan cũng thế, dưới công kích quên mình của đám Minh Tinh sứ, ngay cả thời gian đề hít một hơi thuốc cũng không có.

Mục Ngữ Điệp tay cầm gói thuốc, lại tìm không ra khe hở đưa gói thuốc ra ngoài, trên khuôn mặt xinh đẹp chậm rãi hiện lên vẻ sốt ruột, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào cho phải.

Rơi vào đường cùng, Mục Ngữ Điệp chỉ có thể nhìn phía Thạch Nham, trong đôi mắt đẹp ý khẩn cầu càng lúc càng rõ ràng.

Thạch Nham cảnh giới cũng không cao, nhưng mọi người toàn bộ trúng "Thực Cốt Phấn", mà chính nàng dưới tình huống một tia Tinh Nguyên cũng không thể vọng động, lại đột nhiên có vẻ quan trọng hơn.

Dưới ánh mắt khẩn cầu của Mục Ngữ Điệp, Thạch Nham mỉm cười, tự nhiên hỏi: "Còn không biết phương danh tiểu thư?"

"Mục Ngữ Điệp."

"Tên rất hay."

Thạch Nham gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc ghi nhớ tên này, Mục Ngữ Điệp còn đang chăm chú nhìn thì đột nhiên hắn chạy ra ngoài!

Cầm trong tay một thanh chủy thủ, Thạch Nham một đầu chui vào trong đám Minh Tinh sứ, vẻ mặt lãnh khốc vung chủy thủ, vẽ ra từng hàn quang lạnh như băng hàn.

Một tên Minh Tinh sứ trúng "Thực Cốt Phấn" nặng nhất, trên cổ nháy mắt thêm một vết cắt thật sâu, ngửa mặt lên trời ngã xuống đất.

Thạch Nham thân như lợi khí, liên tục xuyên qua giữa đám Minh Tinh sứ, ở trên người đám Minh Tinh sứ lưu lại từng vết máu.

"Ách..." Mục Ngữ Điệp gỡ tóc tối bên tai, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia kinh ngạc, trên khuôn mặt biểu tình cổ quái, "Ta chỉ, chỉ muốn hắn hỗ trợ đưa gói thuốc mà thôi à."

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.